Vẻ mặt Diệp Huyên rất nặng nề, trong khoảnh khắc khi nãy, nếu hắn chậm hơn chút nữa, có lẽ đã bị đối phương một đao phân thây rồi!
Đao quá nhanh!
Diệp Huyên nhìn thiếu nữ, giận dữ nói: “Không phải đã nói là đứng đỡ một kiếm của ta sao? Lòng tin giữa người và người đâu rồi?”
Thiếu nữ giơ tay lên chém tiếp một đao.
Lần này, Diệp Huyên có đề phòng, vào khoảnh khắc thiếu nữ vung đao, hắn tiến về phía trước, chém xuống một kiếm!
Kiếm Thiên Tru!
Một kiếm này vừa chém xuống, đao quang trước mặt Diệp Huyên đã lập tức nứt ra, đao mang xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên chém nghiêng một kiếm!
Keng!
Tiếng đao gãy giòn giã vang lên, lúc này, thiếu nữ kia đã quay về trên ngựa, đao trong tay nàng ta đã đứt làm đôi!
Tất cả mọi người trên tường thành đều nhìn về phía kiếm trong tay Diệp Huyên!
“Thật là một thanh kiếm sắc bén!”
“Thần binh đó!”
“Ai cũng nói Diệp Huyên này mạnh lắm, theo ta thấy đều là dựa vào thanh kiếm này mà thôi!”
“Nếu không có kiếm này, thực lực chắc chắn sẽ yếu đi nhiều!”
“…”
Dưới tường thành, thiếu nữ nhìn kiếm trong tay Diệp Huyên: “Kiếm tu, ngươi có dám không cầm kiếm này không? Chúng ta đánh một trận công bằng?”
Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Được thôi, nhưng chúng ta đánh cược đi”.
Thiếu nữ nhìn Diệp Huyên: “Đánh cược cái gì?”
Diệp Huyên nói: “Nếu ta không cầm kiếm này, mà ngươi không thể giết chết ta trong vòng ba chiêu, thì ngươi phải cho ta con ngựa dưới người ngươi”.
Ngựa Tinh Hà: “…”
Thiếu nữ nhìn Diệp Huyên: “Nếu ngươi không cầm kiếm này mà có thể đánh thắng ta, ta sẽ đưa nó cho ngươi! Nhưng nếu ngươi đánh không thắng ta, ngươi phải đưa kiếm của mình cho ta!”