Sắc mặt Diệp Huyên vô cùng nặng nề, hắn biết khi nãy tầng năm đã suýt ra ngoài! Là thanh kiếm kia trấn áp đối phương lại, nhưng có lẽ thanh kiếm kia không trấn áp được bao lâu nữa, nếu không, đối phương cũng sẽ không đi tìm cứu binh!
Chuyện rất nghiêm trọng!
Còn nghiêm trọng hơn trước đây!
Lúc này, Đế Khuyển đi tới bên cạnh hắn: “Tiểu tử, tình hình sao rồi?”
Diệp Huyên lắc đầu cười khổ: “Tình hình rất tệ!”
Bây giờ hắn không chỉ có kẻ thù mạnh bên ngoài, mà bên trong còn có một kẻ thù vô cùng mạnh nữa, tồn tại có thể khiến thanh kiếm kia cũng phải kiêng dè, tầng năm này đáng sợ đến mức nào chứ?
Diệp Huyên lắc đầu, không nghĩ đến vấn đề này nữa, hắn đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, vung tay phải lên, nhẫn chứa đồ của ông ta bị hắn lấy đi, sau đó, hắn ôm Tiểu Linh Nhi nhảy lên người Đế Khuyển.
Diệp Huyên và Đế Khuyển đang muốn rời đi, lúc này, một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ!
Người đến chính là đại thần tầng hai!
Đại thần tầng hai nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Khi nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Huyên kể lại chuyện khi nãy!
Đại thần tầng hai nặng nề nói: “Đi trước đã!”
Nói xong, nàng ta đi vào tháp Giới Ngục.
Đế Khuyển nhảy lên một cái, lập tức biến mất trong chân trời mênh mông.
Đế Khuyển và Diệp Huyên rời đi chưa bao lâu, mười mấy người xuất hiện ở nơi bọn họ vừa đứng.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu tím.
Gã ta nhìn về cuối chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Không ngờ ông ta đã chết rồi… Xem ra Diệp Huyên này còn có lá bài tẩy mà chúng ta không biết!”
Một ông lão sau lưng gã ta nói với giọng điệu nặng nề: “Người này thật sự không đơn giản, lần này chúng ta đã thiệt hại rất nặng nề rồi…”
Người đàn ông áo tím hỏi: “Muốn từ bỏ sao?”
Ông lão đáp: “Gia chủ nhà họ Hoàng Phủ ta đã ngã xuống…”
Người vừa bị thanh kiếm kia giết chết chính là gia chủ nhà họ Hoàng Phủ!