Diệp Huyên lẳng lặng nhìn Độc Cô Huyên, chờ đợi bà nói tiếp.
Độc Cô Huyên nhẹ giọng nói: "Một người trong đó là Bộ Thiên Hành, tổ sư Võ Tông, người này võ đạo thông thần, từng dùng một quyền đánh nát một giới nhỏ!"
Một quyền đánh nát một giới nhỏ!
Vẻ mặt Diệp Huyên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn.
Thanh Thương giới cũng tương đương với một giới nhỏ, nói cách khác, đối phương chỉ cần tung ra một quyền là đã có thể tiêu duyệt toàn bộ Thanh Thương giới!
Thực lực bậc này đã có thể dùng hai từ nghịch thiên để hình dung!
Độc Cô Huyên lại nói: "Ngoài ra còn một ngươi nữa, người này không biết họ tên, chỉ biết..."
Bà ấy vừa nói đến đây, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ: "Người tới dừng lại".
Diệp Huyên và Độc Cô Huyên nhìn về phía người đàn ông nọ, người kia nói: "Thuyền tinh vân không được vào thành, mau thu lại!"
Nói xong gã xoay người biến mất ở phía xa xa.
Diệp Huyên thu thuyền tinh vân lại, sau đó nhìn về phía Độc Cô Huyên: "Chúng ta vào thôi!"
Nói xong, hắn và Độc Cô Huyên cùng Đế Khuyển đi đến Vị Ương Thành ở phía xa xa.
Lúc đi đến trước cửa thành, Diệp Huyên càng cảm nhận được rõ hơn sự hùng vĩ của Vị Ương Thành. Thành này thực sự quá rộng quá đẹp, nếu đứng trên tường thành nhìn xuống thì con người chỉ nhỏ bé như loài kiến.
Mà vào thành thì cần nộp mỗi người một trăm viên Tử Nguyên Tinh.
Nghĩ đến lượng người qua lại nơi đây hàng ngày, Diệp Huyên không khỏi âm thầm lắc đầu, kiếm tiền là gì? Kiếm tiền là như thế này!
Sau khi nộp Tử Nguyên Tinh, Diệp Huyên dẫn Độc Cô Huyên và Đế Khuyển vào trong thành, đường xá trong thành rất rộng, kiến trúc phòng ốc hai bên san sát kỳ công, tuy dòng người rất tấp nập, nhưng không lộ ra chút chen chúc nào cả.
Phồn hoa!
Vị Ương Thành này thật sự rất phồn hoa, phồn hoa hơn bất cứ thành trì nào hắn từng đi qua!
Độc Cô Huyên bên cạnh Diệp Huyên cũng khẽ nói: "Vị Ương Thành này có người đến từ khắp các giới, sau lưng những người này này có vô vàn thế lực, còn có một vài tán tu nữa, chúng ta vào thành làm việc thì phải nhớ cẩn thận hơn một chút!"
Diệp Huyên gật đầu: "Đã rõ".
Độc Cô Huyên đang định nói tiếp thì lúc này, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải, ở vách tường gần đấy có một cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi, tóc dài đến eo, trong đó còn lẫn vào vài bím tóc nhỏ.
Nàng ấy ăn mặc rất mộc mạc, thanh sam đơn giản cùng giày vải bố, vai đeo một túi vải.