Diệp Huyên: "Đi thôi!"
Mộc Sâm vội vã dẫn đường.
Chỉ chốc lát, ba người đã rời khỏi Rừng Rậm Hắc Ám!
Dọc đường đi, Mộc Sâm và Hư Vọng đều vô cùng cung kính với Diệp Huyên!
Bọn họ hoàn toàn tin Diệp Huyên là Mệnh Tri Cảnh, không mảy may nghi ngờ!
Không bao lâu sau, ba người đã đến Hoang Nguyên Chi Địa!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, nơi đây là một đồng hoang vô tận không thấy đầu cuối, không chỉ thế, trong không khí còn có mấy lớp bụi vàng âm u bay lơ lửng, mỗi khi gió lớn thổi qua, bụi vàng lại tung bay ngập trời.
Mộc Sâm trầm giọng nói: "Tiền bối, phía trước chính là Hoang Nguyên Chi Địa, cũng chính là địa bàn của Hoang Nguyên Thần!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Bảo hắn ta đi ra!"
Mộc Sâm do dự một lúc rồi nói: "Tiền bối, tính tình của Hoang Nguyên Thần này không tốt lắm, e là..."
Diệp Huyên đột nhiên cười nói: "Nếu không phối hợp thì giết là được!"
Nghe vậy, Mộc Sâm hơi thay đổi sắc mặt.
Gã suýt nữa đã quên vị trước mặt này là đại lão Mệnh Tri Cảnh!
Thế là Mộc Sâm không nghĩ nhiều nữa, gã nhìn về phía chân trời rồi hô lên: "Hoang Nguyên Thần, ra gặp một lần!"
Không ai trả lời!
Thấy thế, Mộc Sâm cau mày.
Mộc Sâm lại nói: "Hoang Nguyên Thần!"
Tiếng như sấm dội, toàn bộ Hoang Nguyên Chi Địa lập tức rung lên bần bật.
Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ vang lên từ xa: "Tên chó rác rưởi nào dám đến sủa bậy ở Hoang Nguyên Chi Địa ta!"
Nghe vậy, sắc mặt Mộc Sâm lập tức sầm xuống!
Diệp Huyên nhìn về phía Mộc Sâm: "Xử hắn ta!"
Mộc Sâm có chút do dự.
Diệp Huyên cười nói: "Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì!"
Mộc Sâm cười đáp: "Nếu tiền bối đã nói thế, vậy ta sẽ đi xử lý hắn!"
Vừa dứt lời, gã đã đột nhiên vọt về trước!
Ầm!
Trong nháy mắt, chân trời phía xa tối sầm đi, một luồng sức mạnh cường đại quét ngang mảnh đồng hoang này tự thủy triều dâng!
Đúng lúc này, sâu trong Hoang Nguyên Chi Địa bỗng vang lên tiếng hét phẫn nộ: "Mộc Sâm, ngươi nổi điên cái gì đấy!"
Ầm ầm!
Ở phía xa xa trong Hoang Nguyên Chi Địa bỗng nổ tung, một vực sâu thời không xuất hiện, trong vực sâu này có hai thân ảnh đang đứng đối đầu nhau, là Mộc Sâm cùng Hoang Nguyên Thần.
Hoang Nguyên Thần nhìn chằm chằm vào Mộc Sâm: "Mộc Sâm, ngươi và ta xưa nay đều là nước sông không phạm nước giếng, hôm nay ngươi tự dưng nổi điên gì vậy?"
Mộc Sâm lạnh lùng nói: "Lão tử nhìn ngươi thấy khó chịu, có được không?"
Nói xong, gã đã tung quyền ra.
Ầm!
Mảnh thời không chỗ Hoang Nguyên Thần lập tức biến thành một vòng xoáy thời không!
Trong mắt Hoang Nguyên Thần ánh lên một tia dữ tợn, hắn ta vọt về trước, một luồng sức mạnh lập tức bắn ra.
Ầm ầm!