Tầng thứ sáu nói: “Không biết!”
Diệp Huyên lại hỏi: “Vậy người có biết kiếm này có chỗ nào bất phàm không?”
Tầng thứ sáu trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Kiếm này bị phong ấn!”
Diệp Huyên lại vội hỏi: “Rồi sao nữa?”
Tầng thứ sáu nói: “Rồi thì nó là một thanh kiếm!”
Diệp Huyên ngây người: “Còn gì nữa?”
Tầng thứ sáu nói: “Còn… Nó là một thanh kiếm không dài lắm!”
Vẻ mặt Diệp Huyên bất lực, tên này đang đùa giỡn mình sao?
Lúc này, đột nhiên tầng thứ sáu nói: “Ném nó vào đây!”
Diệp Huyên vội ném thanh kiếm vào trong tháp Giới Ngục, một lúc sau, tầng thứ sáu nói: “Ngươi muốn rút thanh kiếm này ra?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tầng thứ sáu khẽ nói: “Kiếm này lực sát thương cực kỳ lớn, đặc biệt là sát thương thiên hoà, tốt nhất ngươi đừng rút kiếm này ra, nếu không kiếm này ở cùng với ngươi, ngươi sẽ bị trời đất gạt bỏ”.
Diệp Huyên: “…”
Bị trời đất gạt bỏ!
Diệp Huyên nghe thấy cũng sững người: “Tiền bối, đây là kiếm gì? Tại sao lại đặc biệt như vậy!”
Tầng thứ sáu nói: “Là kiếm gì thì ta không biết, nhưng không phải là kiếm bình thường. Kiếm này lực sát thương vô cùng mạnh, lực sát thương này không chỉ là uy lực của nó, mà còn là khả năng khống chế đối với pháp tắc và căn nguyên của đất trời. Kiếm này mà đi ra ắt sẽ bị trời đất gạt bỏ, thậm chí là chống đối”.
Diệp Huyên do dự, sau lại hỏi: “Bị trời đất bài xích thì sẽ như thế nào?”
Tầng sáu nói: “Cũng sẽ không thế nào cả, chỉ là lúc nào cũng bị sét đánh mà thôi!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, thanh kiếm có vỏ kia xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, tầng sáu lại nói: “Uy lực kiếm này quá lớn, sát ý quá mạnh, ngươi bây giờ không thể nào khống chế”.
Diệp Huyên gật đầu: “Xem ra thanh kiếm này tạm thời không thể dùng rồi”.
Tầng thứ sáu nói: “Còn nữa, ngươi có vật này, vật kia khá nhiều nên phải cảnh giác mọi lúc, đừng để bản thân tạo thành thói xấu ỷ lại vào vật ngoài thân trong vô thức. Một khi ỷ lại vật bên ngoài quá nhiều thì sẽ xem nhẹ sự phát triển của bản thân, dần dà lâu ngày, ngươi sẽ phát hiện bản thân mình ngoại trừ vật ngoài thân thì chẳng có gì cả”.