Ông lão ôm kiếm híp hai mắt lại, không gian cắt xé này cũng không phải là ngoại lực cắt xé, mà bản thân không gian có thuộc tính cắt xé, đây là thứ vô cùng kinh khủng!
Mà đúng lúc này, ông lão bỗng quay đầu nhìn Diệp Huyên gần đó. Thanh kiếm trong tay Diệp Huyên bay về phía không trung, ngay sau đó, thanh kiếm ấy chỉ về phía Tinh chủ.
Vù!
Tiếng kiếm reo chấn động đất trời!
Kiếm Trấn Hồn!
Nhất Kiếm Phân Hồn!
Ông lão ôm kiếm lập tức quay đầu nhìn Tinh chủ, không gian nơi đó rung chuyển từng trận, không lâu sau không gian lại hồi phục bình thường. Lúc này, Tinh chủ xuất hiện trong mắt Diệp Huyên và ông lão.
Giờ đây sắc mặt Tinh chủ nhợt nhạt một cách lạ thường, không chỉ như vậy, khắp người ông ta còn có không dưới mấy chục vết kiếm!
Nhưng ông ta vẫn còn sống!
Xa xa, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.
Lúc này, tiếng nói của Tiểu Hồn vang lên trong đầu hắn: “Tiểu chủ, linh hồn của ông ta quá mạnh, ta không có cách nào phân tách nó được!”
Diệp Huyên gật đầu: “Không sao, phần còn lại giao cho ta!”
Nói xong, hắn nhìn về phía Tinh chủ gần đó, hai mắt Tinh chủ khép hờ, còn linh hồn của ông ta thỉnh thoảng sẽ rời khỏi cơ thể một chút, nhưng rất nhanh sẽ quay lại cơ thể, cuối cùng linh hồn ông ta hồi phục như bình thường.
Tinh chủ mở to hai mắt nhìn Diệp Huyên: “Thanh kiếm này của ngươi quả nhiên quỷ dị!”
Diệp Huyên cười nói: “Đáng tiếc là không có tác dụng gì đối với ông!”
Tinh chủ lắc đầu: “Nếu như cảnh giới của ngươi cao thêm một chút thì ta cũng không thể chống đỡ được”.
Nói xong, ông ta bước chậm rãi về phía Diệp Huyên: “Nếu như không có con át chủ bài khác, ngươi có thể sẽ chết!”
Diệp Huyên cười nói: “Vẫn còn một con át chủ bài nữa!”
Tinh chủ gật đầu: “Thử xem”.