Thần hồn câu diệt!
Gã áo đen đứng sau lão ta nửa bước ngây ra như phỗng.
Đây là một cường giả bán bộ Vô Cảnh cơ mà!
Vậy mà lại bị giết trong nháy mắt?!
Chẳng lẽ tên kia là Vô Cảnh thật?
Suy nghĩ này khiến gã run lên như cầy sấy.
Diệp Huyên lại cười: “Nào, gọi tiếp xem”.
Gã áo đen run rẩy nói: “Các hạ... xin hạ thủ lưu tình!"
Gã đã tỉnh táo lại rồi.
Quỷ Tu Tông không trêu vào người này được.
Diệp Huyên chỉ lắc đầu: “Chán thế”.
Hắn vung tay lên.
Ầm!
Gã áo đen bị xóa sổ hoàn toàn.
Diệp Huyên xoay gót, vừa bước ra khỏi đại điện không lâu thì thấy một tia kiếm quang rơi xuống trước mặt, An Liên Vân xuất hiện.
Nàng ta nhìn vào điện rồi nhìn hắn, không mở lời.
Diệp Huyên cười: “Gã ta chết rồi”.
An Liên Vân: “Ngươi giết?"
Diệp Huyên gật đầu.
Sau một hồi im lặng, An Liên Vân đáp trả rồi xoay người biến mất.
Diệp Huyên nhìn theo về phía chân trời, lắc đầu cười cười. Cô nàng này cá tính thật!
Lúc này, lại có một người phụ nữ khác xuất hiện khiến hắn sửng sốt.
Là người quen.
A Đạo Linh!
Bà ấy cười hỏi: “Sao đây? Không nhìn ra tỷ tỷ à?"
Diệp Huyên: “...”
A Đạo Linh: “Theo ta, ta đưa ngươi đến nơi này”.
Sau đó bà ấy mang hắn rời đi.
Một chốc sau, Diệp Huyên theo chân A Đạo Linh đi đến một vùng núi sâu thẳm, bên trong là một cung điện khổng lồ chiếm cứ hết một đỉnh núi, không ngừng có những tia sáng trắng vụt qua phía trên.