Diệp Huyên cười: “Tốt rồi! Không nói mấy chuyện buồn này nữa nhé. À phải, sao cô lại đến tinh vực Cổ Thần?"
Đạo Nhất: “Ta muốn gia nhập Đại Linh Thần Cung”.
Diệp Huyên: “Vì sao?"
Đạo Nhất cong môi: “Để học chút Pháp Tắc Chi Đạo. Nơi đó có Pháp Tắc Chi Đạo tối cao của vũ trụ”.
Pháp tắc tối cao!
Diệp Huyên chợt nghĩ đến người phụ nữ kia, cũng chính là pháp tắc tối cao.
Đó mới thật sự là pháp tắc tối cao hàng thật giá thật!
Lại còn là chân thân.
Tiếc rằng hắn không có cách liên hệ bà ta, bằng không thì có thể đề cử Đạo Nhất đến học hỏi rồi.
Tiếc quá!
Đạo Nhất bỗng hỏi: “Ngươi thì sao?"
Diệp Huyên: “Ta chỉ đến để đi dạo, tìm hiểu về cường giả nơi này thôi”.
Sắc mặt Đạo Nhất có chút phức tạp: “Chỉ mới bao lâu không gặp, ta đã không thể nhìn thấu ngươi rồi”.
Tuy Diệp Huyên mới đến Đăng Thiên Cảnh nhưng lại mang đến cho nàng ta cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Hắn chỉ cười: “Không phải cô cũng đến Đăng Thiên Cảnh rồi sao? Mà ta cũng tò mò, cô đã làm cách nào vậy?"
Đạo Nhất trợn mắt: “Không nói cho ngươi”.
Diệp Huyên: “...”
Lão Lý vẫn đi theo sau bỗng nói: “Diệp thiếu, có một vài khí tức bí ẩn bỗng xuất hiện quanh đây”.
Diệp Huyên liếc nhìn bốn phía, cười: “Ta biết rồi, hẳn là đến đây vì suối nguồn Vĩnh Sinh cấp Thần kia”.
Một tia buốt giá lóe lên trong mắt lão Lý: “Đến cả Thiên Yêu Quốc mà cũng dám động, đúng là chán sống”.
Diệp Huyên: “Kệ họ đi”.
Hắn nhìn Đạo Nhất: “Ta đi cùng cô đến Đại Linh Thần Cung”.
Đạo Nhất do dự rồi gật đầu: “Được”.