Người này không ai khác chính là Lâm Tòng Vân.
Y vừa đi đến vừa cười nói: “Diệp tiểu hữu vẫn mạnh khỏe chứ?"
"Đa tạ vì lúc trước!", Diệp Huyên khom lưng hành lễ thật sâu.
"Tiểu hữu khách khí rồi”, Lâm Tòng Vân chỉ cười, đoạn do dự hồi lâu mới nói: “Tiểu hữu phải đi sao?"
Thấy hắn gật đầu, y tiếp lời: “Ta có nơi này muốn đề cử cho tiểu hữu”.
"Là nơi nào?", Diệp Huyên tò mò.
"Thần Vũ Thành”.
"Thần Vũ Thành ư?", Diệp Huyên nhíu mày.
Lâm Tòng Vân gật đầu: “Đó là một trong số những nơi ít ỏi mà Tinh chủ không thể nhúng tay vào. Tiểu hữu, ta nói thật, bảo vật trên người cậu quá quý giá, hắn sẽ không từ bỏ đâu. Nhưng bây giờ hắn sẽ không đến nữa”.
An Lan Tú bỗng lên tiếng hỏi: “Thần Vũ Thành chính là nơi do nữ Võ Thần kia sáng lập đúng không?"
"Chính xác, đó là một nhân vật trong truyền thuyết”.
Lâm Tòng Vân gật đầu rồi nhìn Diệp Huyên: “Nơi ấy không chỉ có Võ viện mà còn có Kiếm Tông. Tiểu hữu học kiếm, đi đến đó là thích hợp nhất”.
Kiếm Tông?
Diệp Huyên hỏi: “Tông môn kiếm tu sao? Có mạnh không?"
Lâm Tòng Vân cười: “Nơi mà Tinh chủ cũng không dám tự tiện trêu vào thì cậu nói xem có mạnh không?"
Diệp Huyên nhìn sang An Lan Tú, thấy nàng gật đầu thì nói: “Vậy chúng ta đến Thần Vũ Thành!"
Bỗng Chiến Quân xuất hiện, thấp giọng nói với Diệp Huyên: “Diệp huynh, Cung chủ tìm huynh”.
Diệp Huyên gật đầu rồi ôm quyền với Lâm Tòng Vân: “Lâm tiền bối, chốc nữa ta trở về rồi trò chuyện tiếp”.
Sau khi hắn theo Chiến Quân rời đi, Lâm Tòng Vân cũng không nấn ná nữa.
An Lan Tú cũng chuẩn bị rời đi thì Liên Vạn Lý bỗng xuất hiện trước mặt nàng, mỉm cười hỏi: “Đánh một trận không?"
Nàng nhìn đối phương: “Cô thích huynh ấy ư?"
Liên Vạn Lý ngây ra: “Huynh ấy? Diệp Huyên sao?"
An Lan Tú gật đầu rồi thốt lên ngay khi đối phương vừa mở miệng: “Rõ ràng là cô thích huynh ấy!"
Trong giọng nói nàng mang theo một tia khiêu khích rõ ràng khiến đuôi mày Liên Vạn Lý nhấc lên: “Bản vương thích hắn đấy thì sao?"
An Lan Tú chợt im lặng, sau đó hỏi: “Thích huynh ấy ở chỗ nào?"
Liên Vạn Lý suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Thích cái tính khốn nạn càn rỡ của hắn ấy, được không?"
An Lan Tú: “...”