Tần Quan liếc ông lão kia, cười hỏi: "Lão Chương, không ngại chứ?"
Lão Chương vội nói: "Nào có, các chủ, sao ta có thể để ý một chuyện nhỏ như thế chứ?"
Tần Quan duyên dáng cười: "Ta biết ngay ông không ngại nên mới bảo hắn ngồi vào chỗ ông, chỉ là một chỗ ngồi thôi, không có ý gì khác đâu, ông đừng nghĩ nhiều!"
Lão Chương nghe vậy thầm thở phào, vội nói: "Không! Không đâu!"
Tần Quan gật đầu: "Tìm một chỗ ngồi xuống đi, chúng ta cần phải bàn bạc một chuyện hết sức quan trọng!"
Lúc này, một người đàn ông trung niên vội đứng dậy nói: "Lão Chương, mời ngồi!"
Lão Chương này có địa vị rất cao trong Tiên Bảo Các, đã xấp xỉ với mấy trưởng lão siêu cấp đang núp trong tối.
Lão Chương ngó người đàn ông trung niên kia, khẽ gật đầu rồi ngồi xuống chỗ ông ta. Người đàn ông trung niên vừa định tìm chỗ khác thì bấy giờ thanh niên ngồi dưới gã vội đứng dậy: "Quân Lão, ông ngồi chỗ của ta đi!"
Diệp Huyên thấy vậy thì cạn lời.
Tần Quan cũng có chút đau đầu, khẽ nhay trán lắc đầu nói: "Ta biết là nơi nào có người thì nơi đó có quy tắc của chỗ ấy, nhưng các ngươi cũng phải xem tình huống chứ! Cứ tiếp tục như vậy thì chắc phải mất cả tiếng quá?"
Mọi người: "..."
Tần Quan lấy một cuốn sổ ghi chép trong túi ra rồi nói: "Ta tập hợp mọi người đến chủ yếu là vì hai chuyện. Đầu tiên, lúc trước Diệp công tử cầm lệnh Huyền Thiên của ta nhưng người ở dưới cũng không có làm theo quy định do ta đặt ra. Chẳng những không giúp Diệp công tử, còn lén lút hại hắn. Các ngươi đối với chuyện này..."
Lúc này, lão Chương bỗng lạnh lùng nói: "Giết! Cái loại không tôn trọng các chủ đó, đáng chết!"
Đúng! Giết, không tôn trọng các chủ đáng bị tru di ba họ!
Không! Một tội lớn như không tôn trọng các chủ tru di ba họ sao mà đủ? Phải tru di chín họ!
Ta nghe các chủ, các chủ nói cái gì chính là cái đó...
Các chủ uy phong sáng suốt, văn hay võ giỏi, đời đời lưu truyền, thống nhất vũ trụ...