Chu Tân mỉm cười: “Xem ra Diệp công tử là người nơi khác”.
Diệp Huyên gật đầu rồi lại ngắm nhìn bốn phía. Tòa thành này đã rất cũ kỹ, khắp nơi trên tường thành được vẽ các loại phù văn, hiển nhiên là một trận pháp nào đó.
Như nghĩ đến điều gì, hắn hỏi: “Cô nương vừa nói siêu Đế quốc này bị tiêu diệt bất ngờ, bằng cách nào vậy?"
Chu Tân: “Nghe nói là do một kiếm tu ra tay”.
Kiếm tu?
Diệp Huyên cau mày: “Là kiếm tu thế nào?"
Chu Tân: “Không biết tên, chỉ biết người này mặc áo màu mây trắng”.
Diệp Huyên bỗng buột miệng: “Trời má!"
Chu Tân nhìn hắn: “Diệp công tử biết là ai ư?"
Sắc mặt Diệp Huyên trở nên kỳ lạ.
Đại ca?
Không thể nào!
Đại ca không như Thanh Nhi, chỉ biết tìm người so tài, sao tự dưng lại đi diệt thành?
Chẳng lẽ có nguyên nhân gì khác?
Chu Tân lại hỏi: “Diệp công tử biết kiếm tu ấy?"
Diệp Huyên nhìn lại: “Ta nói đúng thì cô có tin không?"
Chu Tân gật đầu: “Ta tin”.
Diệp Huyên thắc mắc: “Vì sao?"
Chu Tân chỉ cười mà không nói.
Diệp Huyên còn muốn hỏi thì đã được nàng ta đưa vào một tửu lâu sang trọng xa hoa. Vì sao lại nói vậy? Vì tửu lâu này được xây nên từ các loại tinh thạch quý giá vô cùng.
Họ đi vào, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp chậm rãi đi đến, cung kính thi lễ với cả hai.
Chu Tân đưa một chiếc thẻ ra, chỉ thấy đối phương khẽ ngẩn người, nhận lấy rồi nói: “Mời cô nương theo ta”.
Nàng ta đưa tay làm động tác mời rồi đi lên lầu.
Chu Tân dẫn Diệp Huyên đi theo.
Diệp Huyên quan sát cô gái dẫn đường, cảm thấy không biết nên nói gì. Cô nàng này ăn mặc khá là hở hang, còn cố tình để lộ nửa ngực. Lớn thật, nhưng hắn vẫn thấy như vậy là không ổn.
Diệp Huyên hắn là chính nhân quân tử chứ bộ!