Mẹ nó, mình một lần chỉ dám dùng năm vạn, mà người ta, một lần lại dùng một trăm triệu!
Tinh thần mạch này là cải trắng à?
Kẻ thế hệ thứ hai như ta sợ cũng chỉ là hàng giả mất!
Lúc này, Tần Quan lại nói: “Ngoài Tinh Thần Mạch, còn có một loại linh mạch, gọi là trụ mạch, trụ mạch này là linh mạch trung tâm của một vùng thế giới, loại trụ mạch này khá hiếm, bởi vì muốn ngưng tụ thành một trụ mạch, cần ít nhất trắm vạn năm, hơn nữa, trong thời gian này cũng không thể bị phá hư, nếu không sẽ không được gọi là trụ mạch mà chỉ có thể xem là ngụy trụ mạch”.
Nói đến đây, nàng ta khẽ lắc đầu: “Loại trụ mạch này quá hiếm, ngay cả ta cũng chỉ có khoảng mấy trăm vạn thôi!”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Mấy trăm vạn…
Đây thật sự là hiếm sao?
Thật sự là hiếm sao?
Diệp Huyên như muốn sụp đổ.
Tần Quan bỗng rút một cây súng ra từ trong túi vải nhỏ, cây súng này khá dài, dài khoảng bằng một người trưởng thành, nàng ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Đây là súng trường của ta, ta dùng hết hai trăm triệu tinh thần mạch! Trong trăm vạn vũ trụ, chỉ cần ta nguyện ý, thì ta có thể giết chết bất kỳ ai chỉ trong chớp mắt, đánh một Thư này xuống, đầu cũng nở hoa! Ta đặt tên cho nó là: Đừng chọc ta”.
Đừng chọc ta!
Diệp Huyên: “…”
Tần Quan cất “Đừng chọc ta” kia vào trong túi nhỏ, sau đó, nàng ta lại rút hai thứ đồ trông như quả trứng, đen tuyền, bên trên còn vẻ một vài ký hiệu và chữ kỳ lạ.
Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Đây là?”
Tần Quan chớp mắt: “Chưa từng thấy?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tần Quan cười hì hì: “Cái này gọi là đạn hạt nhân!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Hợp trứng*? Trứng ghép lại sao?”
*đồng âm
Tần Quan lắc đầu: “Trứng mà ngươi nói không phải giống thứ này của ta!”
Diệp Huyên: “…”
Tần Quan cười nói: “Với hai đạn hạt nhân này, ta đã dùng đến ba trăm triệu tinh thần mạch, sức mạnh bên trong vô hạn, chỉ cần ta mở kíp nổ, ha ha…”
Diệp Huyên do dự rồi hỏi: “Uy lực lớn thế nào?”
Tần Quan ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có lẽ có thể tiêu diệt một vạn Đại Hoang Cổ Giới và Ma Linh Tộc!”
Diệp Huyên: “…”
Tần Quan lại nói tiếp: “Ta đặt tên cho bọn chúng là: “Không bàn võ đức!”
Diệp Huyên: “…”