Thái Sơ Trăn khẽ cười, sau đó nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, nếu ngươi muốn nhúng tay vào thì ta chỉ đành nhận thua, dù sao Thái Sơ tộc cũng không dám cứng đối cứng với ngươi”.
Thái Sơ Tịnh bỗng nói: “Cô yên tâm, hắn sẽ không nhúng tay vào đâu”.
Thái Sơ Trăn chớp mắt: “Vậy sao?”
Thái Sơ Tịnh nhìn Thái Sơ Trăn: “Nếu ta đánh không lại thì ta bảo hắn giúp, cô có giận không?”
Mọi người: “…”
Thái Sơ Trăn cười nói: “Tỷ tỷ tốt của ta, đây không giống phong cách của ngươi”.
Thái Sơ Tịnh lạnh lùng nhìn Thái Sơ Trăn, sau đó nhìn ông lão đồ đen đứng đằng sau Thái Sơ Tịnh nói: “Thái Sơ Lâm, ta đánh với ông trước”.
Diệp Huyên nhìn ông lão đó, hắn nhíu mày.
Vì ông lão đồ đen thế mà lại là Thiên Tri Thánh Cảnh.
Sắc mặt các cường giả Thái Sơ tộc đều trở nên vô cùng khó coi.
Khiêu chiến với Thiên Tri Thánh Cảnh của Thái Sơ tộc.
Ông lão đồ đen nhìn Thái Sơ Tịnh: “Chuyện này không thể bỏ qua được à?”
Thái Sơ Tịnh cười nói: “Ông nghĩ có bỏ qua được không?”
Ông lão thở dài.
Thái Sơ Tịnh khẽ cười: “Nơi này có mộ của cha mẹ ta, ta không muốn giết người ở đây, đổi nơi khác đi”.
Ông lão nhìn Thái Sơ Tịnh: “Ngươi tự tin như thế?”
Thái Sơ Tịnh không nhiều lời, bay thẳng lên trời đi vào trong không trung.
Ông lão đồ đen im lặng một lúc cũng lao lên trời đuổi theo.
Không lâu sau bầu trời vang lên tiếng ầm ầm kinh thiên động địa.
Ta hòa giải cái con mẹ ngươi ấy!
Quan Huyên Pháp!
Diệp Huyên cạn lời.
Hắn biết Quan Huyên Pháp nhưng không biết còn có điều khoản này.