Cô gái chỉ lãnh đạm nhìn cả bọn: “Các ngươi không giết được ta”.
Thanh Hợp không đáp.
Chiêu vừa rồi đã giúp ông ta đại khái nắm được sức mạnh của đối thủ, quả nhiên như những gì Nàng ấy nói, cùng lắm chỉ trên Quy Nhất Cảnh mà thôi.
Thế nhưng nhân số của họ ở đây lại quá ít, không thể làm gì được nàng ấy.
Cô gái bỗng nói: “Bằng không ngươi gọi thêm vài người đến đây?”
Thanh Hợp ngẩng đầu: “Ngươi không định chạy sao?”
Cô gái lắc đầu: “Không”.
Thanh Hợp cau mày: “Vì sao?”
Nàng ấy nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Đi mãi cũng mệt rồi, dừng lại nghỉ ngơi”.
Thanh Hợp: “Chắc chắn không chạy chứ?”
Nàng ấy gật đầu.
“Vậy chờ đấy”.
Thanh Hợp nói rồi xoay người rời đi, lại nghe Nàng ấy gọi theo.
“Nhớ gọi ai lợi hại chút”.
Thanh Hợp khẽ quay đầu: “Như ngươi mong muốn”.
Ông ta biến mất ở chân trời, nhưng bốn người đi theo thì vẫn ở lại.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm cô gái, không để nàng ấy chạy thoát.
Cô gái chỉ xoay người nhìn về cuối vũ trụ, không biết đang suy nghĩ gì.
Nàng ấy không muốn trở về, vì sợ về rồi sẽ không thể rời đi.
Nhưng nàng ấy lại không thể không đi.
Quanh người đang đang tồn tại hằng hà sa số sợi dây nhân quả mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Chúng chính là nguyên nhân tai ách, lít nha lít nhít, chi chi chít chít bọc nàng lại như một cái kén.
Những mối dây này thuộc về Diệp Huyên, trải dài vô cùng vô tận, chém mãi không hết.
Nàng ấy bèn dứt khoát không chém nữa, dẫu sao chúng cũng không làm gì được nàng.
Thật ra nàng có thể ở bên Diệp Huyên, khi ấy cho dù nguyên nhân tai ách có kinh khủng đến đâu đi nữa, Diệp Huyên cũng sẽ bình an vô sự.
Nhưng nàng lại muốn tìm được đến ngọn nguồn, xem rốt cuộc là ai đang điều khiển chúng.
Cô gái váy trắng chậm rãi nhắm mắt lại: “Đừng để ta tìm ra ngươi”.
…