Diệp Huyên liếc mắt nhìn bốn phía, hắn cũng cảm nhận được nguy hiểm không rõ tên!
Như nghĩ đến điều gì, hắn nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha và Tiểu Bạch lại vô cùng bình tĩnh.
Diệp Huyên đang định nói chuyện thì A Mộc Liêm bỗng lên tiếng: "Khoan đã!"
Nói rồi, nàng ta ngừng chân lại.
Diệp Huyên nhìn A Mộc Liêm, thấy nàng ta quay đầu lại thì hắn cũng làm theo, xung quanh là rừng cây rậm rạp, ngoài ra chẳng có gì cả!
Nhưng sắc mặt A Mộc Liêm lại ngày càng nghiêm lại!
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Cô thấy được gì?"
A Mộc Liêm nhìn về nơi xa, không đáp lời.
Thế nhưng ánh mắt của nàng ta lại ngày càng ngưng đọng, còn có chút căng thẳng.
Diệp Huyên nhìn về phía Nhị Nha: "Cô thấy gì rồi à?"
Nhị Nha quay đầu lại, hơi nghi hoặc hỏi: "Ngươi không thấy gì à?"
Diệp Huyên: "..."
Sắc mặt Lý Thiên Hoa ở bên cũng hơi khó coi, tất nhiên là hắn ta cũng không thấy gì như Diệp Huyên!
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: "Bên kia có cái gì vậy?"
Nhị Nha suy nghĩ một chút rồi đáp: "Một cô gái tóc đỏ mặc váy trắng đang nhìn chằm chằm ngươi!"
Diệp Huyên: "..."
Lúc này, Nhị Nha lại nói: "Ả đi rồi!"
A Mộc Liêm cũng dời tầm mắt đi!
Diệp Huyên quay sang nhìn A Mộc Liêm, A Mộc Liêm trầm giọng nói: "Chúng ta đi thôi!"
Nói rồi nàng ta liền bay thẳng về nơi xa.
Suốt dọc đường đi, sắc mặt của A Mộc Liêm vô cùng nghiêm nghị, chẳng nói năng tiếng nào.
Nhị Nha và Tiểu Bạch vẫn rất bình tĩnh!
Diệp Huyên đi tới bên cạnh A Mộc Liêm: "A Mộc Liêm cô nương, cô không định nói gì à?"
A Mộc Liêm nói: "Hồng Nữ!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Hồng Nữ?"