Trên mặt biển xa xôi, Đế Khuyển chở Diệp Huyên lao nhanh, lúc này, tốc độ của Đế Khuyển đã nhanh đến cực hạn.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên lưng Đế Khuyển, hắn đặt hai tay lên đầu gối, đang không ngừng hấp thu Tử Nguyên Tinh!
Chữa thương!
Ở trận chiến trước đó, hắn đã mất rất nhiều sức, đặc biệt là lúc sử dụng tháp Giới Ngục, dù vẫn chưa sử dụng hoàn toàn, nhưng cũng có ảnh hưởng nhất định với hắn.
Đế Khuyển đột nhiên nói: “Tiểu tử, có phải trong người ngươi có thứ gì muốn ra ngoài không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Đế Khuyển hỏi: “Không dễ đối phó à?”
Diệp Huyên cười khổ.
Đối phó?
Nếu có thể đối phó, thanh kiếm kia cũng sẽ không rời đi!
Bây giờ thanh kiếm kia rời đi, trong tháp thiếu ba thanh kiếm, hắn cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…
Cô gái váy trắng!
Không thể không nói, hắn thật sự thấy hơi nhớ cô gái váy trắng.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên sa sầm mặt.
Ỷ lại!
Trong khoảnh khắc khi nãy, không ngờ hắn lại nghĩ nếu cô gái váy trắng đến, chắc chắn có thể giải quyết được nguy cơ lần này!
Sự thật cũng là như thế!
Nhưng Diệp Huyên hắn không thể ý lại cô gái váy trắng như vậy, hắn cũng không cho phép mình ỷ lại vào người khác.
Con người một khi ỷ lại người khác thì sẽ lười biếng.
Mọi việc đều phải dựa vào bản thân!
Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, hắn mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, chính là kiếm Tiên Linh! Nhìn thanh kiếm trong tay, Diệp Huyên cười khẽ: “Nhất định phải dựa vào chính mình!”
Đế Khuyển đột nhiên nói: “Tiểu tử, có chí khí, nếu thế thì ngươi thả ta đi, có được không?”
Diệp Huyên đen mặt lại…
“Ha ha…”
Đế Khuyển đột nhiên cười to: “Tiểu tử, nếu ngươi không còn sự lựa chọn nào khác thì ta có một cách, ngươi muốn nghe không?”
Diệp Huyên hỏi: “Cách gì?”
Đế Khuyển nói: “Không phải ngươi có cách che giấu hơi thở của mình sao?”