Bôi nhọ thanh danh?
Diệp Huyên nổi sùng trước những lời của ông lão.
Lão già này không biết ăn nói gì hết!
Thấy hắn tức giận, Dương Niệm Tuyết đứng một bên không nhịn được mà cười phá lên.
Ông lão lại nói: “Thực lực của tiểu hữu đã rất mạnh, không cần truyền thừa của ta nữa. Hơn nữa đạo của chúng ta không giống nhau, đạo của ta không hợp với ngươi”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Vậy ta cũng không cưỡng ép nữa”.
Hắn liếc Dương Niệm Tuyết: “Hời cho tỷ”.
Dương Niệm Tuyết cười khà khà: “Người nhà cả, hời cho ta cũng là hời cho đệ thôi”.
Diệp Huyên bĩu môi không nói.
Ông lão lại nhìn Dương Niệm Tuyết, nói: “Thật ra ngươi cũng không hợp”.
Dương Niệm Tuyết cứng đờ tại chỗ.
Diệp Huyên cười há há.
Ông lão thấp giọng thở dài: “Hai tỷ đệ các ngươi đều vô cùng xuất sắc, nhưng lại không phù hợp với truyền thừa của ta”.
Diệp Huyên: “Vậy tiền bối còn định chờ bao lâu nữa?"
Sắc mặt ông lão trở nên ảm đạm, im lặng không nói.
Hai người trước mặt vô cùng xuất sắc, nhưng lại không phù hợp với truyền thừa của ông ta, bởi vì ông ta nhìn ra lai lịch bọn họ không đơn giản, đạo mà họ tu luyện đều vượt xa đạo của ông ta. Nếu đưa truyền thừa của mình cho họ, không bao lâu nó cũng sẽ bị đào thải, cuối cùng biến mất khỏi thế gian.
Không phải họ không tốt, mà là họ quá tốt.
Diệp Huyên bỗng nói: “Thế này đi, tiền bối đưa truyền thừa cho ta, ta thay người tìm truyền nhân, được chứ?"
Ông lão hỏi: “Ngươi thay ta tìm truyền nhân?"
Diệp Huyên gật đầu: “Hai chúng ta không hợp với truyền thừa của người thì ta sẽ tìm người phù hợp, dù sao cũng tốt hơn tiền bối cứ mãi chờ đợi ở đây. Người thấy sao?"
Sau một hồi im lặng, ông lão gật đầu: “Cũng được”.
Sau đó biến ra một quyển trục màu đen trong tay, chậm rãi đẩy nó bay đến cho Diệp Huyên: “Truyền thừa của ta đều nằm trong đây”.
Diệp Huyên nhận lấy: “Tiền bối không sợ ta lén độc chiếm sao?"
Ông lão cười: “Đại đạo của tiểu hữu ngươi vượt xa đạo của ta. Chút truyền thừa này, ngươi chướng mắt!”
Diệp Huyên cũng cười, thu quyển trục về.
Ông lão lại gọi một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trong tay: “Của cải tích cóp sau khi ta chết năm ấy đều ở đây...”
Ông ta nhìn hai người: “Tặng cho các ngươi”.
Dứt lời, chiếc nhẫn đã bay về phía hai tỷ đệ.
Ông ta biết hai người này đến đây chắc chắn để tìm của cải, nếu không cho họ thứ gì tốt thì sợ rằng họ sẽ mang truyền thừa của mình đi bán.