Tam tiểu thư nhìn Diệp Huyên cách đó không xa: "Ba tầng ảo cảnh, ngươi khiến ta bất ngờ thật đấy!"
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ngươi là kiếm tu!"
Tam tiểu thư cầm kiếm đi về phía Diệp Huyên: "Bất ngờ?"
Diệp Huyên gật đầu: "Có chút!"
Khóe miệng tam tiểu thư hơi cong lên, lúc này, một ông lão sau lưng ả đã định ra tay, nhưng ả lại lắc đầu: "Để tự ta đến!"
Vừa dứt lời, cả người ả đột nhiên biến mất, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Huyên, tung một chiêu kiếm đâm thẳng vào lồng ngực hắn!
Nhưng Diệp Huyên lại không hề né tránh, để mặc chiêu kiếm đó đâm vào ngực mình.
Sắc mặt tam tiểu thư khẽ thay đổi, trong mắt ánh lên tia khó tin nỗi, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nhún người nhảy lên, một chiêu kiếm đã chặn ngang cuống họng tam tiểu thư.
Xung quanh yên tĩnh!
Tam tiểu thư nhìn thẳng vào Diệp Huyên: "Ngươi động vào ta thử xem?"
Diệp Huyên chém kiếm xuống.
Một cánh tay của tam tiểu thư bay ra ngoài.
Máu tươi bắn như suối!
Tam tiểu thư gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: "Ngươi có biết bản thân đang làm gì không?"
Diệp Huyên lại tung một chiêu kiếm.
Xoẹt.
Tay trái của tam tiểu thư cũng bay ra ngoài.
Diệp Huyên nhấc kiếm kề ngang cuống họng tam tiểu thư: "Ngươi còn nói, ta còn chém, chơi vui lắm!"
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Lúc này, xung quanh Diệp Huyên đều là cao thủ Đạo Cảnh.
Lão Nhạc, một ông lão mặc áo báo đen và một ông lão mặc áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyên, trong mắt ba người lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Trước đó bọn họ cũng đã chuẩn bị sẽ ra tay bất cứ lúc nào rồi, nhưng bọn họ không ngờ Diệp Huyên lại trúng một kiếm mà không bị gì!
Thật quá kỳ lạ!
Trước mặt Diệp Huyên, dù Tam tiểu thư đã mất đi hai cánh tay, nhưng sắc mặt ả vẫn rất bình tĩnh.
Có điều lúc này, suy nghĩ của ả đã bắt đầu thay đổi!