Dương Niệm Tuyết ở bên trong nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ.
Còn nhóm Đạo Huyền Nhất thì cau mày.
Vu Tiên cười khổ: “Các chủ năm ấy từng nói không cho phép bất kỳ ai của Tiên Bảo Các bước vào, chúng ta không dám trái lời”.
Dương Niệm Tuyết chợt cười phá lên: “Vu hội trưởng nói vậy là sai rồi”.
Thấy lão ta nhìn sang, nàng cười nói: “Theo ta biết, đệ đệ ta chính là khách quý siêu cấp của Tiên Bảo Các, dựa theo quy định thì các người phải bảo vệ hắn mới phải. Vậy mà các người không những không bảo vệ, còn hùa theo người ngoài chống lại hắn. Chậc chậc, Vu hội trưởng à, ông làm như vậy không sợ Các chủ đến tìm ông tính sổ sao?"
Vu Tiên chỉ cười: “Cô nương, theo quy định của Tiên Bảo Các, đúng là chúng ta phải bảo vệ Diệp công tử. Nhưng cái gì cũng phải lượng sức mà làm, Diệp công tử chọc phải đối thủ hùng mạnh như vậy, chúng ta thật sự không giúp được gì”.
Dương Niệm Tuyết cong môi: “Vu hội trưởng, đệ đệ ta có lệnh Huyền Thiên, nghe nói người thường không thể sở hữu, chỉ có những ai được nó công nhận thôi đúng không?"
Vu Tiên: “Phải”.
Dương Niệm Tuyết trừng mắt nhìn lão ta, không nói gì thêm.
Vu Tiên: “Mời cô nương rời khỏi Tiên Bảo Các”.
Dương Niệm Tuyết cười: “Không”.
Vu Tiên cau mày: “Cô nương, nơi này là của Tiên Bảo Các chúng ta”.
Dương Niệm Tuyết nhún vai: “Ta cứ không đi đấy”.
Sắc mặt Vu Tiên sa sầm: “Cô nương cho rằng cô không đi thì chúng ta không làm gì được cô sao?"
Dương Niệm Tuyết chợt trở nên đề phòng.
Vu Tiên: “Bên trong căn phòng này có cấm chế áp chế tu vi. Chúng ta bị, chẳng lẽ cô nương không bị?"
Sắc mặt Dương Niệm Tuyết sa sầm.
Đúng vậy, nàng cũng đang bị áp chế tu vi.
Vu Tiên cất giọng gọi: “Người đâu!"
Lập tức có mười người đàn ông xuất hiện.
Vu Tiên nhìn Dương Niệm Tuyết: “Tu vi của mọi người đều bị áp chế, vậy thì chúng ta so số lượng”.
Sau đó, những người đứng sau ông ta dợm bước vào thư phòng.
Nhưng Đạo Huyền Nhất lắc đầu.
Thấy nhóm Vu Tiên nhìn sang, nàng ta khẽ nói: “Đừng xúc phạm đến vị Các chủ này”.
Mạc Hiền tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Lam Sơn cất lời: “Huyền Nhất Chí Tôn, để lâu sinh biến!"