Nhận thấy chuyện ngoài ý muốn, sắc mặt đám Bắc Cảnh quân đều trở nên vô cùng khó coi. Tên tướng lĩnh cầm đầu thì nhìn chằm chằm Diệp Huyên đang đi về phía mình: “Ngươi có biết chúng ta là ai không! Chúng ta chính là thuộc hạ của Bắc Cảnh vương của đại thế giới Huyền Hoàng…”
Diệp Huyên đột nhiên nhếch miệng cười: “Ngươi biết ta là ai không?”
Tên tướng lĩnh kia nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi là kẻ nào?”
Diệp Huyên cười nói: “Ta chính là Diệp Huyên, là người chuyên xử lý đám ô hợp đại thế giới Huyền Hoàng các ngươi!”
Lời vừa dứt thì thân hình hắn cũng đột ngột biến mất.
Oong!
Một tiếng kiếm bỗng nhiên vang vọng khắp nơi này.
Cách đó không xa, tên tướng lĩnh kia lộ rõ vẻ mặt dữ tợn: “Giết!”
Hắn ta vừa dứt lời, cả đám đều xông thẳng về phía Diệp Huyên.
Nửa canh giờ sau…
Diệp Huyên nằm trên đất, còn xung quanh hắn toàn là thi thể.
Một trăm tên lính thuộc Bắc Cảnh quân không còn ai sống sót.
Tất cả đều đã bị hắn giết sạch.
Trên mặt đất, Diệp Huyên lẳng lặng nhìn lên bầu trời, quanh người hắn tản ra một luồng sáng đỏ mơ hồ.
Đó không phải là sức mạnh huyết mạch.
Mà chính là ma tính trong cơ thể hắn.
Kể từ khi nhập ma tới nay, ma tính trên người hắn càng lúc càng mạnh.
Ngay bản thân hắn cũng phát hiện ra điều này.
Nhưng mà hắn lại chẳng cảm thấy có gì xấu cả, ma tính cũng chỉ như nhân tính mà thôi.
Dù giết sạch đám Bắc Cảnh quân kia nhưng hắn không hề hối hận, hoặc nên nói là, hắn đã chém giết cực kỳ thoải mái.
Quá sung sướng!
Đúng lúc này, chân trời phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng kiếm reo, ngay sau đó, Tiểu Thất cũng xuất hiện.
Tiểu Thất nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Ổn chứ?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiểu Thất nói: “Vừa nãy ở bên trên có một tên siêu việt Đế Cảnh, ta đã giết chết rồi. Nhưng hình như cũng đã để hắn gọi thêm người tới rồi”.
Gọi người rồi sao?!