Thấy kiếm Thanh Huyên vậy mà có thể nuốt chửng linh hồn Phàm Thiên, Vạn Đạo Minh và A Mộc Các đổi sắc, lúc này hai người mới nhận ra.
Kiếm của Diệp Huyên có thể kiềm chế linh hồn.
Phàm Thiên cũng đã nhận thấy điều này.
Ông ta nhìn Diệp Huyên khẽ nói: “Thì ra là thế”.
Nói rồi linh hồn ông ta dần trở nên mờ ảo, không lâu sau linh hồn ông ta biến mất.
Bị kiếm Thanh Huyên hấp thu hoàn toàn.
Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn của Phàm Thiên bay vào trong tay hắn, hắn cất vào người, sau đó hắn quay đầu lại nhìn Vạn Đạo Minh ở phía đằng xa. Thấy Diệp Huyên nhìn sang, Vạn Đạo Minh híp mắt: “Diệp Huyên, ngươi muốn khiến Vạn Đạo Tông và Đạo Linh Cung liều mạng với nhau sao?”
Dù là Vạn Đạo Tông hay Đạo Linh Cung, thật ra hai bên đều kiêng dè lẫn nhau.
Vì hai bên đều là thế lực siêu cấp, một khi liều mạng với nhau thì hậu quả không dám nghĩ đến, hơn nữa bên cạnh đó còn có một Phương Thốn Tông.
Diệp Huyên xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên quay về vào trong tay hắn, hắn chậm rãi bước đến chỗ Vạn Đạo Minh: “Lúc các ngươi nhắm vào ta thì nên chuẩn bị tinh thần không chết không tha chứ, còn Vạn Đạo Tông…”
Nói rồi hắn nhếch môi cười: “Ngươi nghĩ qua hôm nay, thế gian này vẫn sẽ còn Vạn Đạo Tông sao?’
Vừa dứt lời hắn bỗng biến thành một luồng kiếm quang màu đỏ biến mất tại chỗ.
Xoẹt!
Luồng kiếm quang màu đỏ lướt qua.
Thấy cảnh tượng này, Vạn Đạo Minh trợn mắt, ngay sau đó tay phải ông ta xòe ra, một ngọn lửa bỗng dâng lên từ lòng bàn tay ông ta, cả người được bao phủ bởi ngọn lửa này, ông ta lao đến trước, quyền ấn của ngọn lửa lao đến chỗ Diệp Huyên.
Ầm!
Kiếm quang và ánh lửa va chạm vào nhau, một bóng người liên tục lùi về sau.
Chính là Vạn Đạo Minh.
Vạn Đạo Minh liên tục lùi về sau, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, vì ông ta nhận ra lúc này Diệp Huyên đã mạnh hơn trước đó không lâu rất nhiều.
Rốt cuộc là huyết mạch quái gì thế chứ?
Không có nhiều thời gian suy nghĩ, vì Diệp Huyên lại lao đến chỗ ông ta.
Vạn Đạo Minh cong môi nhếch lên nụ cười hung tợn, ông ta lại lao đến lần nữa.
Mà lúc này A Đạo Linh ở một bên bỗng nhìn về phía A Mộc Các: “Ngươi không chạy sao?”