Tròng mắt thanh niên kia co lại, lúc này đây, gã biết mình xong rồi!
Nhưng khi kiếm còn cách mi tâm gã chừng nửa tấc, kiếm bỗng dừng lại!
Một ông lão chẳng biết đã xuất hiện bên cạnh thanh niên từ khi nào, mà trên tay lão đang nắm lấy thanh phi kiếm kia!
Diệp Huyên nhìn về phía ông lão, ông lão mặc một áo bào hoa, khí tức nội liễm, không nhìn ra được sâu cạn thế nào.
Ông lão lạnh lùng nhìn thanh niên: "Không biết tự lượng sức mình, bây giờ biết chênh lệch giữa mình và người khác chưa?"
Sắc mặt thanh niên kia hơi khó coi, nhưng không dám đáp lời.
Ông lão quay đầu nhìn Diệp Huyên cách đó không xa: "Không hổ là người khiến cả Liên Minh Trật Tự và Kiếm Tông đều đau đầu, quả thật không tầm thường!"
Diệp Huyên nhìn Đường Thanh ở bê cạnh: "Đây là người Đường tộc à?"
Đường Thanh lắc đầu.
Diệp Huyên lại hỏi: "Liên Minh Trật Tự?"
Đường Thanh lại lắc đầu.
Diệp Huyên còn định hỏi thì Đường Thanh đã lên tiếng: "Nhà họ Tần!"
Nhà họ Tần?
Ngây cả người ngây cả người, sau đó có hơi kinh ngạc: "Trong ấn tượng của ta, ta đâu đắc tội gì với nhà họ Tần đâu!"
Đường Thanh lạnh lùng nói: "Nhà họ Tần có hôn ước với Đường tộc ta".
Diệp Huyên hơi run run, chẳng mấy chốc, hắn đã xoay người nhìn về phía hai ông lão kia: "Các người tới cứu nàng ta à?"
Ông lão hờ hững nói: "Diệp Huyên, lão phu không muốn phí lời với người, chúng ta muốn cô gái này!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Các ngươi không phải đến cứu nàng ta!"
Nói xong, hắn nhìn về phía Đường Thanh, Đường Thanh lạnh lùng nói: "Ta bị ngươi cưới rồi, người đời sao còn thấy ta trong trắng nữa?"
Nghe thế, Diệp Huyên đã hiểu.
Nhà họ Tần này không phải đến cứu người, mà là tới giết người!
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Đường tộc cô cho phép chúng tới giết cô à?"
Đường Thanh cười cười: "Bọn họ tới được đây, vậy có nghĩa là ta đã bị vứt bỏ rồi. Hiểu chưa?"
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó nhìn về phía ông lão: "Các hạ, thật ra ta với Đường tiểu thư trong sáng lắm, thật sự đó, chúng ta còn chưa nắm tay nhau nữa".
"Diệp Huyên!"