Diệp Huyên nhìn mười mấy cường giả Vô Đạo Cảnh khắp bốn phía, thở dài trong lòng.
Tiêu Hiếu dẫn đầu cả bọn kêu lên: “Giết!"
Không nhiều lời!
Ông ta không muốn cho Diệp Huyên bất kỳ cơ hội nào nữa!
Nào ngờ Diệp Huyên la lên: “Ta đầu hàng!"
Đầu hàng?
Những lời này khiến mấy tên cường giả sắp sửa ra tay bỗng dừng lại.
Tiêu Hiếu cau mày: “Đầu hàng?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đánh không lại, đầu hàng”.
Tiêu Hiếu: “Đã vậy thì giao thanh kiếm trong tay ngươi và Ngôn Bán Nhất (?) ra đây!"
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Hắn vươn tay để kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Tiêu Hiếu. Ông ta nheo mắt liếc hắn một cái rồi cầm lấy kiếm, sau đó chân mày nhíu chặt lại.
Một cảm giác bất an lặng lẽ dâng lên trong lòng.
Diệp Huyên: “Các người rất muốn biết người sau lưng ta là ai, đúng không? Ông có thể cảm nhận người ấy thông qua thanh kiếm này...”
Tiêu Hiếu nhìn hắn một hồi, sau đó thả kiếm ra: “Vì sao ta phải làm vậy?"
Diệp Huyên sượng ngắt.
Tiêu Hiếu cười nhạt: “Ngươi cố tình đầu hàng, đưa kiếm cho ta, mục đích là muốn ta dùng nó cảm nhận người đứng sau ngươi, mượn tay đối phương để giết ta...”
Sắc mặt ông ta lạnh đi: “Ngươi tưởng ta ngu lắm sao?"
Diệp Huyên câm họng.
Mẹ, sao thằng cha này đếch đi theo lẽ thường vậy?
Tiêu Hiếu trực tiếp thu kiếm Thanh Huyên vào, nói: “Ta biết Diệp Huyên ngươi có chống lưng, lại là chống lưng rất mạnh, nhưng ta cho ngươi hay, hôm nay là ngày chết của ngươi. Trừ khi ngươi lập tức gọi chống lưng ra, bằng không ngươi chết chắc rồi!"
Đoạn vung tay lên: “Giết!"
Vừa dứt lời, những cường giả quanh đó đã lao lên.
Diệp Huyên nhắm mắt lại, huyết dịch trong người sôi trào.
Một mình đấu với hơn ba mươi Vô Đạo Cảnh?
Bất khả thi!
Tuy thực lực của hắn đã tăng tiến rất nhanh, có kiếm Thanh Huyên ở đây thì chiến lực có thể đánh với Vô Đạo Cảnh, nhưng vấn đề là ở đây có tận mười mấy Vô Đạo Cảnh.
Làm sao bây giờ?