Nghe Diệp Huyên nói thế, Mắt Thần và vận mệnh chi tử đều trưng ra vẻ mặt kì quái!
Vô địch?
Chẳng lẽ tên này vô địch thật sao?
Tuy Diệp Huyên rất mạnh, nhưng trong cái nhìn của họ, bảo là vô địch thì có hơi quá đáng!
Người nghịch hành nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Gã cũng thấy hơi đau đầu!
Chẳng phải vẫn chưa phân thắng bại à?
Vậy sao nghe như mình đã thua rồi vậy?
Mệt lòng ghê!
Phía xa xa, Diệp Huyên đi tới trước mặt Mắt Thần rồi cười nói: "Chúng ta đi thôi!"
Vận mệnh chi tử do dự một lúc rồi nói: "Diệp huynh, tinh mạch kia..."
Diệp Huyên quay đầu liếc nhìn người nghịch hành rồi cười nói: "Tinh mạch kia ta đưa cho ngươi vậy! Nhớ kĩ đấy, ngươi nợ ta một ân tình!"
Vận mệnh chi tử: "..."
Người nghịch hành khẽ nhíu mày: "Hình như vốn dĩ nó đã..."
Diệp Huyên đột nhiên nói: "Chúng ta sau này còn gặp lại!"
Nói xong, hắn dẫn Mắt Thần biến mất tại chỗ.
Người nghịch hành nhíu mày chặt hơn.
Vận mệnh chi tử do dự một lúc rồi cũng xoay người rời đi.
Người nghịch hành đứng yên tại chỗ, im lặng một lát rồi mới thốt lên: "Cái quái gì vậy!"
Lúc này, một ông lão xuất hiện bên cạnh gã.
Người đến chính là Mạch vương Ma Mạch - Cổ Khâm!
Cổ Khâm nhìn về phía người nghịch hành, khẽ hỏi: "Tại sao không giết bọn chúng?"
Người nghịch hành trầm mặc một lát rồi nói: "Ta không tranh nhất thời!"
Nghe vậy, Cổ Khâm ngẩn người, chẳng mấy chốc, trên mặt lão ta lộ ra một nụ cười!
Không tranh nhất thời!
Tuy lão ta hi vọng người nghịch hành giết quách ba tên nhóm vận mệnh chi tử kia đi, nhưng sau khi nghe được câu trả lời của gã, lão ta cũng thấy rất vui!
Tại sao?
Bởi vì mục tiêu của người nghịch hành không phải là phân thắng bại trong một chốc, mà là Đại đạo trong tương lai.
Như nghĩ đến điều gì đó, Cổ Khâm đột nhiên nói: "Ngươi thấy kiếm tu vừa nãy thế nào?"
Người nghịch hành im lặng một lúc rồi đáp: "Ta không biết có phải chiêu kiếm vừa rồi của hắn thật sự chỉ mới dùng ba phần thực lực hay không!"
Cổ Khâm hỏi: "Nếu đúng vậy thì sao?"