Khoảng ba mươi bảy cao thủ hàng đầu!
Cộng thêm người mặc áo giáp bên cạnh Đại tiểu thư, trận chiến này… dù là Võ Viện liên thủ với Kiếm Tông cũng chưa chắc đấu lại được!
Đường tộc đã mạnh như thế rồi sao?
Trong mắt Võ Vấn tràn đầy lo lắng.
Lúc đầu, Võ Viện và Kiếm Tông đều cảm thấy mình là thế lực đứng đầu vũ trụ hỗn độn này, nhưng bây giờ xem ra Kiếm Tông và Võ Viện đã hơi thụt lùi rồi!
Lúc có phân thân của tiên tổ, Kiếm Tông và Võ Viện còn có chỗ dựa, dù sao thực lực phân thân của tiên tổ này cũng không phải nghịch thiên bình thường, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu!
Nhưng bây giờ, phân thân của tiên tổ đã không còn nữa!
Có thể nói, dù là Võ Viện hay Kiếm Tông cũng đã mất đi lá bài tẩy mạnh nhất!
Nghĩ đến đây, Võ Vấn, nhỏ giọng thở dài, nếu Kiếm Tông và Võ Viện không lục đục, hai bên liên thủ, có phân thân của hai vị tiên tổ ở trong Thần Võ Thành này, ai dám xâm phạm Thần Võ Thành chứ?
Mà bây giờ…
Lúc này, ông ta cũng cảm thấy nguy hiểm!
…
Trên bầu trời của Kiếm Tông.
Theo cao thủ Đường tộc xuất hiện, một áp lực vô hình lập tức bao phủ toàn bộ Kiếm Tông.
Đây đã là áp đảo về thực lực rồi!
Trên không trung, Đường đại tiểu thư nhìn Việt Vô Trần: “Bây giờ hỏi ông một lần nữa, có đầu hàng không?”
Việt Vô Trần đang muốn đáp lời, lúc này, Mục Phong Trần ở cách đó không xa chợt nói: “Đường đại tiểu thư tin bảo vật đó không ở trong tay Kiếm Tông ta rồi à?”
Đường đại tiểu thư nhìn về phía Mục Phong Trần: “Điều này đã không còn quan trọng nữa rồi!”
Mục Phong Trần trầm giọng nói: “Điều này rất quan trọng! Đường đại tiểu thư, ta có thể đảm bảo vơi cô, cao thủ của các ngươi ở đây sẽ chết ít nhất chín phần mười, đến lúc đó, cô lấy gì đối phó với Diệp Huyên? Nói một cách khác, cô thật sự cho rằng kiếm tu kia thật sự đơn giản à? Ngày đó Tinh chủ tập trung cao thủ của mấy tinh vực tấn công tinh vực Vị Ương, nhưng kết quả thì sao? Tất cả cao thủ đều bị tiêu diệt, ngay cả phân thân của Tinh chủ cũng tan biến. Cô có từng nghĩ đến những điều này không?”
Đường đại tiểu thư lắc đầu: “Mục tông chủ, bây giờ ta không quan tâm Diệp Huyên nữa, ta chỉ hỏi ông một câu, Kiếm Tông, có đầu hàng hay không?”
Nghe vậy, Mục Phong Trần lập tức sa sầm mặt.
Ông ta vốn định di chuyển sự chú ý của Đường đại tiểu thư, nhưng bây giờ xem ra đối phương đã muốn xử lý Kiếm Tông rồi!
Phải nói là muốn nuốt trọn Kiếm Tông!
Như nghĩ đến điều gì, ông ta chợt ngẩng đầu nhìn về phía Đại tiểu thư: “Mục… Mục tiêu của các người không phải bảo vật kia, mà là Kiếm Tông của ta”.
“Huynh sai rồi!”
Việt Vô Trần ở một bên nhẹ giọng nói: “Ban đầu, mục tiêu của bọn họ chỉ là bảo vật kia! Nhưng Kiếm Tông ta lại ngu xuẩn đi liều mạng với Võ Viện, không những thế còn liên tục sử dụng lá bài tẩy! Vì vậy, mục tiêu của ả ta không còn chỉ là bảo vật kia nữa, là chúng ta cho bọn họ cơ hội này! Bây giờ ả ta là muốn nuốt trọn Kiếm Tông ta, sau đó là cướp lấy bảo vật kia. Mà so với Diệp Huyên, ả ta lại lựa chọn tiêu diệt Kiếm Tông trước, vì Kiếm Tông mạnh hơn Diệp Huyên. Sau khi xử lý Kiếm Tông, Diệp Huyên cũng chỉ còn một mình, thế nào cũng dễ xử lý hơn!”
Đường đại tiểu thư cười nói: “Kiếm Tông không để các hạ làm Tông chủ thật sự là quá ngu xuẩn”.
Nói xong, ả ta giơ tay phải lên muốn ra lệnh, lúc này, Mục Phong Trần đột nhiên nói: “Kiếm Tông ta đồng ý hợp tác với Đường tộc!”