Vù!
Tiếng kiếm chợt vang lên.
Con ngươi ông lão chợt co lại, tay đánh một quyền về phía trước.
Ầm ầm!
Quyền thế mạnh mẽ trấn áp một kiếm đó của Diệp Huyên nhưng ngay sau đó, Diệp Huyên trực tiếp đánh một quyền vào mặt ông ta.
Táng Quyền!
Ầm!
Trong chớp mắt, ông lão lập tức lùi lại cả nghìn trượng.
Mà khi ông ta vừa dừng lại thì Diệp Huyên lại xuất hiện trước mặt ông ta, sau đó lại chém xuống một kiếm.
Ông lão rống gầm lên, hay tay đập mạnh về phía trước.
Ầm ầm!
Không gian xung quanh chợt rung lên, Diệp Huyên quay trở về chỗ cũ, còn ông lão thì lùi mạnh ra xa không chỉ vậy mà máu từ khoé miệng ông ta cũng chảy xuống.
Ông lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi…”
Lúc này, hai thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta!
Ông lão nheo mắt, đánh một quyền về phía trước.
Ầm ầm!
Kiếm quang vỡ nát nhưng ngay sau đó, Diệp Huyên bất ngờ lại xuất hiện trên đỉnh đầu ông ta, ngay sau đó một thanh kiếm chém thẳng xuống.
Thấy một kiếm này, sắc mặt ông lão thay đổi hẳn, ông ta nhảy ra phía sau, lập tức né kiếm nhưng vừa dừng lại thì hàng loạt phi kiếm lại lần nữa xuất hiện trước mặt ông ta, tiếp đó, hàng loạt kiếm quang đã nhấn chìm trong chớp mắt.
Vù vù vù vù vù!
Trong sân, từng đợt âm thanh kiếm quang như cắt kim loại vang lên không ngừng.
“A!”
Ngay lúc ấy, trong vùng kiếm quang đó đột nhiên vang lên tiếng thét gào của ông lão, sau đó, một hơi thở mạnh mẽ chấn động, kiếm quang của Diệp Huyên chớp mắt đã vỡ tan!
Mà Diệp Huyên lại đột nhiên biến mất.
Vù!
Cách đó không xa, một thanh kiếm trực tiếp đâm vào giữa hàng mày ông lão!
Trong sân trở nên yên tĩnh!
Ông lão nhìn Diệp Huyên ở trước mặt chằm chằm: “Ngươi thật to gan, dám nhúng tay vào chuyện của đại thế giới Huyền Hoàng ta…”
Lúc này, Diệp Huyên nâng tay ra một kiếm.