Ba năm.
Nàng ta vừa thốt ra thì tất cả đều xôn xao.
Diệp Huyên!
Diệp Huyên là ai?
Là viện trưởng của học viện Thương Lan, cũng là thiên tài yêu nghiệt nhất trong Thanh Thương giới từ trước đến nay.
Truyền thuyết về hắn được lưu truyền khắp nơi trong Thanh Thương giới.
Có thể nói, trong Thanh Thương giới, Diệp Huyên giống như một vị thần.
Trước thời Diệp Huyên, dù cũng có nhiều thiên tài thì đều bị thế giới quên lãng hết, sau khi Diệp Huyên xuất hiện, không ai dám nói sẽ hơn được Diệp Huyên.
Nhưng lúc này, Nam Li Thiên lại lớn tiếng nói là trong vòng ba năm sẽ vượt mặt được Diệp Huyên.
Ngông cuồng?
Phải thừa nhận là rất ngông.
Lúc này, Nam Li Thiên quay sang nhìn mọi người với vẻ khó chịu: “Các ngươi cười ta ngông cuồng, ta cười các ngươi vô dụng”.
Nàng ta vừa nói vừa quay đầu nhìn sang bức tượng của Diệp Huyên: “Ta biết ngươi có thể nghe thấy được lời ta nói, có dám ra đánh một trận không?”
Ra đánh một trận!
Nàng ta vừa thốt ra câu này, cả hội trường liền nhốn nháo.
Dám thẳng thừng thách đấu với Diệp Huyên sao?
Ngầu dữ!
Vô số học viên trong học viện Thương Lan đua nhau chạy ra.
Họ cũng không ngờ lại có kẻ dám thách đấu Diệp Huyên.
Một số học viên của Thương Lan hơi nhíu mày, hành động này của Nam Li Thiên thật sự có chút bất kính đối với học viện Thương Lan.
Phải biết rằng, Diệp Huyên là viện trưởng của học viện Thương Lan, Nam Li Thiên khiêu khích như thế không chỉ là khinh thường hắn mà còn là xem thường học viện Thương Lan.
Hơn nữa, từ dáng vẻ của Nam Li Thiên có thể thấy nàng ta vốn dĩ không giống với người đến xin gia nhập học viện Thương Lan mà ngược lại giống với người đến gây sự hơn.
Lúc này, một trưởng lão của học viện Thương Lan ở bên cạnh hạ giọng nói: “Nam cô nương, xem ra, hôm nay cô không phải đến đây để gia nhập học viện Thương Lan ta…”
Nam Li Thiên nhìn sang vị trưởng lão đó, nói với vẻ ngạo mạn: “Ta có lòng muốn gia nhập Thương Lan nhưng Thương Lan có tư cách gì để cho ta gia nhập?”
Trưởng lão nheo hai mắt, nói: “Lão đây bất tài, muốn thỉnh giáo cô nương vài chiêu”.