Hắn còn chưa dừng lại thì An Lan Tú đã nắm thương ném về trước!
Lại một thương nữa lao đến!
Diệp Huyên cũng không lùi mà chọn đối đầu trực tiếp, hắn cầm kiếm bằng cả hai tay, rồi chém về trước!
Đối mặt với An Lan Tú, nếu đã lùi một bước, thì sẽ lùi mãi mãi!
An Lan Tú căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội lấy hơi nào!
Chỉ có thể đối đầu trực diện thôi!
Theo chiêu kiếm của Diệp Huyên chém xuống, một âm thanh nổ tung vang lên giữa đất trời, thanh trường thương của An Lan Tú liền bị chém bay, mà lúc này, An Lan Tú đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng nhanh chóng tung một quyền nhắm thẳng vào ngực hắn!
Diệp Huyên quyết định bỏ kiếm, dùng nắm đấm thay thế.
Hắn không thể không làm vậy, bởi vì cự ly quá gần, nếu thu kiếm về dùng để tấn công hay phòng ngự cũng đều không kịp!
Ầm!
Tiếng nổ tung lại vang lên, lần này hai người cùng thối lui!
Sau khi cả hai lùi lại vài chục trượng thì đều dừng, mà cả hai không ai tiếp tục ra tay cả!
An Lan Tú nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười nói: "Xem như hòa nhé!"
Còn nếu muốn phân thắng bại, vậy thì phải dùng đến sát chiêu thật!
Mà tất nhiên hai người họ sẽ không động vào sát chiêu!
An Lan Tú khẽ gật đầu: "Đi dạo một chút?"
Diệp Huyên gật đầu.
Hai người rảo bước quanh võ đài nơi đây.
An Lan Tú vẫn mặc một bộ váy trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần.
An Lan Tú nhẹ nhàng vuốt lại làn tóc óng ả của mình, khẽ nói: "Ta muốn trở lại Thanh Châu!"
Diệp Huyên dừng bước, hắn xoay người nhìn về phía An Lan Tú: "Muốn đi?"
An Lan Tú khẽ gật đầu: "Ta không giúp được gì huynh cả!"
Diệp Huyên nhìn An Lan Tú: "Cả một đường dài này, đã có quá nhiều người rời đi rồi! Nàng cũng muốn đi sao?"
An Lan Tú không nói gì.