Xem ra, nhát kiếm hôm đó của phụ thân đã làm Tiểu Tháp sợ hãi.
Không suy nghĩ nhiều, Diệp Huyên gập cuốn sách cổ lại, đang định rời đi thì một cô gái chợt bước vào lầu các.
Nhìn thấy cô gái, Diệp Huyên hơi giật mình, người tới chính là Mục Thần.
Mục Thần đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Cốc Nhất nói ngươi đang đọc sách ở đây”.
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng”.
Mục Thần quan sát hắn: “Ngươi có hứng thú trở thành đệ tử chân truyền không?”
Diệp Huyên hơi ngẩn người: “Đệ tử chân truyền?”
Mục Thần gật đầu.
Diệp Huyên do dự rồi đáp: “Ta không có hứng lắm”.
Mục Thần gật đầu: “Có hứng thú là được, đi theo ta”.
Nói xong nàng quay lưng bỏ đi.
Diệp Huyên nghe mà trợn mắt há mồm, hắn nói mình có hứng thú sao?
Diệp Huyên cạn lời nhưng rồi vẫn đi ra ngoài theo.
Mục Thần đưa hắn tới một đại điện, đại điện này vô cùng trống trải, xung quanh là những bàn long thần trụ to lớn, trông vô cùng nguy nga.
Trong đại điện còn có một ông lão và một người đàn ông trung niên.
Ông lão mặc chiếc trường bào vân sắc rộng rãi, râu tóc bạc phơ, còn người đàn ông trung niên thì đang nhắm mắt, không biết suy nghĩ gì.
Diệp Huyên nhìn hai người, cả hai đều là Niệm Thông Cảnh!
Mục Thần chợt lên tiếng: “Hắn chính là đệ tử chân truyền ta chọn”.
Nói xong nàng quay người đi, nhưng chưa đi được hai bước đã nhìn sang Diệp Huyên: “Đi thôi?”
Diệp Huyên ngây ra: “Thế là xong rồi hả?”
Mục Thần gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên: “…”
Mục Thần không nói gì nữa, đi ra ngoài đại điện.
Diệp Huyên do dự rồi cũng đi theo.
Bên trong đại điện, ông lão tóc trắng chợt cười hỏi: “Mục Ca, ngươi thấy thế nào?”
Người đàn ông trung niên tên Mục Ca nhìn ra ngoài đại điện: “Nàng rất biết chọn người đấy”.
Ông lão tóc trắng cười nói: “Đúng thế, ta không thể nhìn thấu thiếu niên này, nhưng trực nói cho ta biết nếu chọn hắn thì mình có thể có được cơ hội rất lớn. Nhưng đi kèm với đó cũng có rủi ro nhất định”.