Một tiếng kiếm reo vang vọng từ chung quanh, ngay sau đó đầu của gã cao thủ Liêu Nguyên vừa lên tiếng bị văng ra ngoài!
Roẹt!
Máu phun như suối!
Tất cả mọi người sững sờ.
Một nhát rơi đầu?
Cứ thế đã bị một nhát chém rơi đầu?
Diệp Huyên lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía: “Còn nữa không?”
Lúc này có một người đàn ông bước ra, gã ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, đang định nói thì một thanh phi kiếm chợt loé lên.
Roẹt!
Gã ta chưa kịp phản ứng, đầu gã đã bay ra ngoài!
Xung quanh yên tĩnh như đóng băng!
Cách đó không xa, Diệp Huyên lạnh lùng liếc nhìn chung quanh: “Còn ai nữa?”
Còn ai nữa!
Giọng nói của Diệp Huyên rất bình tĩnh nhưng lại lộ ra sát ý lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run!
Người đàn ông áo bào trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, ông ta nhận ra mình đã đánh giá thấp vị Diệp thành chủ trước mắt.
Không chỉ đánh giá thấp thực lực của Diệp Huyên, còn đánh giá thấp tính tình của hắn.
Ở phía xa, Diệp Huyên nhìn lướt qua nhóm cao thủ Liêu Nguyên, nở nụ cười khinh thường rồi quay lưng rời đi.
Lúc này, người đàn ông áo bào trắng bỗng lên tiếng: “Diệp thành chủ, hôm nay ngươi sỉ nhục Liêu Nguyên Tông ta, chuyện này chúng ta sẽ nhớ kĩ”.
Diệp Huyên dừng bước nhưng không xoay người lại: “Cười người chớ vội cười lâu, các ông không tôn trọng ta, sao ta phải tôn trọng các ông?”
Nói xong, hắn dẫn Triệu Mục biến mất ở phía xa.
Hắn luôn cho rằng tôn trọng phải xuất phát từ hai phía!
Người ta tôn trọng ngươi, ngươi mới cần tôn trọng người ta. Nếu đối phương không tôn trọng ngươi, tại sao ngươi phải tôn trọng hắn?
Tục ngữ có câu, “Nếu một con chó điên sủa ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng phải học theo sủa lại nó sao?”.
Ý của câu này khuyên người ta không cần so đo với người bình thường!
Nhưng Diệp Huyên không cho là vậy!
Có một số người còn không bằng chó điên, hắn mắng ngươi, bắt nạt ngươi, nếu ngươi nhẫn nhịn lùi bước, hắn sẽ được nước lấn tới.
Hầu hết mọi người trên thế giới này đều như vậy, mềm nắn rắn buông.