Mục lục
Đệ nhất kiếm thần – Diệp Huyên (full) – Truyện tác giả: Thanh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Huyên nói: “Nhớ!”  

 

Bạch tiên sinh nói: “Hắn tập hợp vạn linh vạn vật từ cả trời đất, chuyện này chỉ Tạo Hoá Cảnh mới có thể làm được, nhưng hắn ta làm được rất dễ dàng!”  

 

Diệp Huyên trầm giọng: “Người muốn nói gì với ta?”  

 

Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói: “Ngươi rất ưu tú, nhưng còn có rất nhiều người vô cùng ưu tú giống vậy, nhất là Ma Kha tộc… Đây là một chủng tộc khiến cho ta kính nể!”  

 

Vẻ mặt Diệp Huyên kinh ngạc: “Người… Người kính nể Ma Kha tộc?”  

 

Bạch tiên sinh dừng bước, lúc này Diệp Huyên mới phát hiện bọn họ đã đến trước một ngôi mộ.  

 

Bạch tiên sinh nói: “Bên trong ngôi mộ, là một người của Ma Kha tộc”.  

 

Nói xong, giọng ông chợt nhẹ nhàng: “Năm đó, ta và Cung chủ với cả lão Cao cũng nhau đánh giết Ma Kha tộc, trong trận chiến đó, vốn dĩ chúng ta đã gần như tiêu diệt hoàn toàn Ma Kha tộc… Thế nhưng, người trong ngôi mộ này đã ngăn cản chúng ta. Trận chiến đó, hắn mang theo mười hai chiến tướng của Ma Kha tộc, mười hai người cộng thêm hắn, toàn bộ đều tự nổ, từng người từng người liên tiếp tự nổ…”  

 

 

 

Tự nổ!  

 

Diệp Huyên im lặng, trong lòng giống như thuỷ triều đang trào dâng.   

 

Hắn không thấy cảnh tượng cuộc chiến năm đó nhưng có thể tưởng tượng ra được, cảnh tượng năm đó ở Ma Kha tộc vô cùng bi tráng.  

 

Bạch tiên sinh khẽ nói: “Về Ma Kha tộc, điều đáng sợ nhất của chúng chính là có tín niệm, có tâm huyết”.  

 

Nói xong, ông quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Mà điểm này cũng chính là thiếu sót của Tinh vực Vị Ương chúng ta”.  

 

Diệp Huyên chần chừ rồi nói: “Tiên sinh, thứ cho ta hỏi một câu có thể rất ấu trĩ, hai bên không thể ngồi xuống đám phán sao?”  

 

Bạch tiên sinh khẽ cười: “Không ấu trĩ đâu! Bởi vì năm đó chúng ta cũng đã từng nghĩ như vậy, tiếc là luôn có một vài chuyện đã định sẵn không thể thương thảo được”.  

 

Diệp Huyên không hiều: “Tại sao?”  

 

Bạch tiên sinh cười nói: “Ngươi mang bảo vật trên người, mà có người cứ muốn chiếm bảo vật của ngươi, ngươi cảm thấy mình có thể nói chuyện với bọn họ không?”  

 

Diệp Huyên trầm mặc.  

 

Bạch tiên sinh lại nói: “Người sống ở trên đời, có nhiều lúc đều là thân bất do kỷ. Mà có nhiều lúc cũng không có đúng sai, chỉ là lập trường không giống nhau”.  

 

Nói xong, ông lấy ra một bình rượu khẽ dốc ngược đổ xuống phía trước mộ, sau đó quay người đi về phía xa.  

 

Diệp Huyên đi theo.  

 

Trên đường, Bạch tiên sinh lại nói: “Ngươi có biết khi ngươi ở tinh vực Vị Ương, tại sao rất nhiều thế lực lớn đều không ra tay cướp đoạt bảo vật của ngươi không?”  

 

Diệp Huyên lắc đầu.  

 

Bạch tiên sinh khẽ nói: “Cung chủ đã trấn áp những thế lực đó! Mà nàng ấy để ngươi ở đây, thứ nhất là để bảo vệ ngươi, thứ hai là sợ ngươi ở Vị Ương Thành sẽ gây ra mâu thuẫn cho các thế lực khắp nơi”.  

 

Cung chủ!  

 

Diệp Huyên trầm giọng: “Ta cũng không hề biết nàng ấy!”  



Bạch tiên sinh cười nói: “Có lẽ nàng ấy biết ngươi!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:00
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK