Diệp Huyên lắc đầu thôi suy nghĩ, hắn nhìn một vòng xung quanh, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có chút hơi thở sinh mạng nào!
Ma chủ nói: “Xem ra ngươi đi một chuyến phí công rồi!”
Diệp Huyên suy nghĩ một chút, sau đó lớn tiếng nói: “Tiên Đạo Tông có ai để lại thần hồn hay phân thân không? Nếu không xuất hiện thì ta đi đó! Ta mà đi, các người sẽ phải chịu tổn thất lớn đấy!”
Ma chủ: “…”
Diệp Huyên nói xong, xung quanh vẫn không có chút động tĩnh nào!
Diệp Huyên sa sầm mặt: “Ta đi thật đấy!”
Vẫn không ai đáp lại.
Diệp Huyên khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Mà lúc này, một tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ sau lưng hắn.
Diệp Huyên dừng lại, xoay người, một cô gái váy trắng đang đứng trước mặt hắn.
Cô gái trông chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc đồ trắng, rất xinh đẹp.
Diệp Huyên thi lễ: “Chào tiền bối!”
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là người của Ma Môn!”
Ma Môn!
Diệp Huyên thầm run rẩy, không ngờ đối phương chỉ nhìn một cái đã nhận ra hắn nhập ma.
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Thân thể của ngươi từng được ma huyết thượng cổ cải tạo, nhưng ngươi lại là một vị kiếm tu… Rốt cuộc ngươi là người của Thái Hư Kiếm Tông, hay là của Ma Môn?”
Diệp Huyên đáp: “Đều đúng cả!”
Đều đúng!
Cô gái quan sát Diệp Huyên: “Xem ra dù là Ma Môn hay Thái Hư Kiếm Tông cũng đều lựa chọn ngươi!”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái hờ hững hỏi: “Ngươi đến Tiên Đạo Tông của ta làm gì?”
Diệp Huyên do dự một lát rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ đến xem thử thôi”.
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Đã xem xong chưa?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái nói: “Vậy thì đi đi!”
Nhưng Diệp Huyên lại không đi.
Cô gái hỏi: “Sao đấy?”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Tiền bối, lần này vãn bối đến đây, ngoài việc muốn xem thử còn muốn hỏi một điều, các cô có thiếu truyền nhân không?”