Vừa dứt lời, A Việt cũng đột nhiên biến mất khỏi vị trí trước đó.
Uỳnh!
A Việt vừa rời đi, luồng tàn ảnh kia cũng trực tiếp bay ra ngoài đến chừng hơn trăm trượng. Khi gã vừa mới ngừng lại, không gian xung quanh gã cũng trực tiếp bị cô đọng, tạo thành một chiếc lồng giam không gian, giam chặt gã ở bên trong!
Đó là một kẻ áo đen!
Diệp Huyên xuất hiện ngay sau đó, gã áo đen cười gằn nói: “Diệp Huyên, ta chính là…”
Diệp Huyên giơ tay ra, bỗng nhiên chém xuống một kiếm.
Xoẹt!
Đầu gã áo đen kia lập tức bay thẳng ra ngoài!
Cái đầu chậm rãi rơi xuống đất, hai mắt của gã áo đen vẫn trợn trừng, tỏ rõ sự kinh ngạc.
Diệp Huyên thu kiếm về: “Lắm lời!”
A Việt ở bên cạnh nhìn sang Diệp Huyên: “Không hỏi xem kẻ nào phái tới sao?”
Diệp Huyên thản nhiên đáp: “Không quan trọng!”
A Việt hỏi: “Tại sao?”
Gương mặt Diệp Huyên vẫn không cảm xúc: “Bất kể là kẻ nào phái tới, chỉ cần hắn ta dám phái người đến, thì ta đều dám giết hết”.
A Việt ngẫm nghĩ, sau đó mới bảo: “Tự nhiên ta phát hiện ra một chuyện, không biết có nên nói với ngươi hay không?”
Diệp Huyên hỏi: “Chuyện gì?”
A Việt nhìn hắn: “Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thứ mà sau này ngươi phải đối diện, sẽ không chỉ là cường giả của Tứ Duy, mà còn có cả của Ngũ Duy!”
Diệp Huyên sửng sốt: “Tại sao?”
A Việt thản nhiên nói: “Bởi vì ngươi có một món bảo vật!”
Diệp Huyên trầm giọng: “Tháp Giới Ngục ư?”
A Việt gật đầu: “Ngươi biết tác dụng của tòa tháp đó là gì không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
A Việt nói khẽ: “Tòa tháp đó có một thứ đồ mà tất cả mọi người đều mong muốn sở hữu, năm xưa, ngay cả đại tỷ của ta cũng nổi lòng tham, tất nhiên, chỉ cần là người thì không một ai không muốn sở hữu thứ kia”.
Diệp Huyên: “Thứ gì cơ?”
A Việt nhìn Diệp Huyên: “Ta không nói cho ngươi đâu!”
Diệp Huyên: “…”