Ông già nhìn sang Diệp Huyên, đang định nói thì Diệp Huyên bỗng mỉm cười: “Tiếp tục giết”.
Hắn vừa nói vừa xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp trong tay liền phóng ra.
Ông già thấy Tiểu Tháp phóng qua thì nheo hai mắt, tiếp đó lật tay phải, trời đất liền điên đảo theo.
Càn khôn thay đổi!
Nhưng Tiểu Tháp cứ xông qua, bất chấp tất cả.
Ầm!
Trời đất đã bị cú va chạm đó của Tiểu Tháp tông vỡ, cùng lúc đó, cả Tiên Đạo giới bắt đầu phân tách, đổ vỡ.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xòe bàn tay, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn liền bay ra.
Chớp mắt, hàng trăm cái đầu của các cao thủ trong Tiên Đạo giới đã văng lên trời.
Chém hàng trăm cái đầu chỉ bằng một kiếm.
Những cao thủ của Tiên Đạo giới còn lại nhìn thấy cảnh đó thì ai cũng khiếp sợ, thi nhau lùi lại, tất cả cùng nhìn về Diệp Huyên cứ như đang nhìn thấy ác quỷ.
Còn ông già ở phía xa thì cũng khiếp đảm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi…”
Diệp Huyên nhìn về phía ông già, mỉm cười: “Bây giờ có thể nói chuyện chưa?”
Ông già nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi có biết người đứng đằng sau Tiên Đạo Tông của ta là ai không?”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó mỉm cười, nói: “Diệp Huyên ta làm việc trước giờ chưa từng quan tâm chỗ dựa của người khác mạnh hay không, dù sao thì cũng không mạnh bằng ta”.
Hắn vừa dứt lời thì liền vung tay áo, kiếm Thanh Huyên bay ra, lại thêm mấy trăm cái đầu của cao thủ Tiên Đạo Tông bay lên, máu tươi phun ra như vòi phun, vô cùng máu me.
Diệp Huyên đột ngột nói: “Đồ tông!”
Giết hết cả tông môn!
Nói giết là giết.
Sau khi nhận được lệnh của Diệp Huyên, đám Đồ Trần bên cạnh hắn lao ra.
Thoáng chốc cả Tiên Đạo Quan ngập đầy thi thể.
Ở phía đằng xa ông lão đó nhìn Diệp Huyên nói: “Đứng đằng sau Tiên Đạo Quan là Huyền Kiếm Tiên tông”.
Huyền Kiếm Tiên Tông!
Nghe thế Diệp Huyên híp mắt lại.
Lúc đầu khi hắn vừa đạt đến Thánh Tâm Cảnh, sức mạnh tinh thần bước vào thế giới hỗn độn nhưng vừa bước vào đó đã gặp phải một cường giả bí ẩn, đối phương tự xưng là Huyền Kiếm Tiên Tông.