Suốt dọc đường, Diệp Huyên phát hiện thỉnh thoảng lại có kiếm tu cưỡi kiếm bay qua, không ngờ người yếu nhất trong số những kiếm tu đó cũng đã là Thánh Tâm Cảnh.
Hơn nữa số lượng còn có rất nhiều.
Lúc này hắn bỗng hiểu ra sao Huyền Kiếm Tiên Tông lại ngông cuồng đến vậy.
Đúng thật là có thực lực.
Trong đầu Diệp Huyên bỗng nảy ra một suy nghĩ, Huyền Kiếm Tiên Tông có nhiều kiếm tu mạnh đến vậy, nếu như bọn họ cùng tấn công mình thì phải chăng mình cũng chẳng cần đến tinh thần mạch gì đó nữa rồi?
Diệp Huyên nghĩ đến đây thì bỗng thấy phấn khích, có thể thử xem.
Lúc này, Tiêu Minh đột nhiên dừng lại, một người đàn ông trung niên xuất hiện không xa trước mặt hắn, người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo dài màu đen, sau lưng đeo một thanh kiếm.
Tiêu Minh khẽ hành lễ: “Tông chủ”.
Người đó chính là Huyền Thương, tông chủ của Huyền Kiếm Tiên Tông.
Lúc này, vô số kiếm tu cũng cùng lúc xuất hiện từ bốn phía.
Tất cả đều là Thánh Tâm Cảnh.
Huyền Thương nhìn Diệp Huyên và không nói gì.
Diệp Huyên khẽ cười: “Các ngươi cùng lên hết đi”.
Cùng lên!
Hắn vừa dứt lời thì mọi người liền xôn xao.
Mẹ nó!
Cùng lên sao?
Mấy kiếm tu đó lập tức nổi giận.
Lúc này, một kiếm tu Thánh Tâm Cảnh trong số họ đột nhiên xông lên trước, chém về hướng Diệp Huyên.
Họ đều là kiếm tu, kiêu ngạo đến cỡ nào? Sao có thể chịu được sự khinh thường đó của Diệp Huyên.
Diệp Huyên không né tránh, mặc cho thanh kiếm đó chém lên ngực mình.
Ầm!
Kiếm quang vừa chạm vào ngực Diệp Huyên thì lập tức bị hấp thụ sạch.