Sau khi Thần Thanh nói xong, sắc mặt Bích Tiêu lập tức sa sầm. Một lát sau, nàng ta nhìn Diệp Huyên nói: "Diệp công tử, đây là một sự hiểu lầm..."
Diệp Huyên bỗng xuất hiện trước mặt Thần Thanh, hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã dán lên một thanh kiếm.
Đám người Cổ Sâm bên cạnh thấy vậy đều nhíu mày!
Diệp Huyên nhìn Bích Tiêu: "Hiểu lầm? Bích Tiêu cô nương, tộc nhân của cô và đám người kia đánh nát cơ thể muội muội ta, còn bắt nạt người phụ nữ của ta mà cô lại nói là hiểu lầm?"
Sắc mặt Bích Tiêu cũng hết sức khó coi: "Diệp công tử, chuyện này đúng là một sự hiểu lầm, ta sẽ cho cậu một câu trả lời hợp lý, mong cậu nể mặt ta..."
Tay phải Diệp Huyên bỗng nhiên dùng sức.
Phụt!
Kiếm Thanh Huyên trực tiếp đâm vào cổ Thần Thanh, một luồng máu tươi lập tức bắn ra từ cổ họng hắn ta!
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi!
Không nể mặt Bích Tiêu vậy luôn?
Bích Tiêu cũng không ngờ Diệp Huyên sẽ làm vậy, mặt mày lộ vẻ kinh ngạc.
Diệp Huyên nhìn Bích Tiêu, nhếch mép cười: "Bích Tiêu cô nương, xin lỗi nhé, đây là một sự hiểu làm, ta chỉ là lỡ run tay... Bích Tiêu cô nương, cô có thể nể mặt ta bỏ qua chuyện này không?"
Bích Tiêu: "..."
...
Bích Tiêu thấy Diệp Huyên như vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi!
Tức giận?
Đương nhiên là tức!
Bởi vì Diệp Huyên làm việc quá dứt khoát! Chẳng hề nể nang gì hết!
Nhưng lại kinh ngạc nhiều hơn.
Nàng ta không ngờ Diệp Huyên lại tức giận như vậy, hoàn toàn khác với vẻ dễ nói chuyện trước đó.
Lúc này, Cổ Sâm bên cạnh Bích Tiêu bỗng cả giận nói: "Ngông cuồng!"
Ông ta nói xong bèn đấm mạnh ra một quyền.
Ầm!
Một quyền ấn đánh về phía Diệp Huyên, sức mạnh bên trong mạnh đến nỗi trực tiếp khiến thời không nơi nó đi qua bốc cháy rồi hóa thành tro!
Đằng xa, Diệp Huyên rút kiếm ra chém xuống.
Ầm!
Kiếm quang chém lên quyền ấn kia khiến nó rung lên rồi nát bấy, Diệp Huyên lại lùi gần trăm trượng!