Ả ta nhìn Diệp Huyên thêm một lúc, đang muốn cất lời, thì Diệp Huyên đã lặng lẽ biến mất.
Lúc này, mấy người lão Nhạc xuất hiện trước mặt cô gái.
Đại tiểu thư xoay người nhìn về phía Thần Võ Thành, không biết đang nghĩ gì.
Lão Nhạc trầm giọng nói: “Đại tiểu thư, bảo vật kia có ở trên người hắn không?”
Đại tiểu thư lắc đầu.
Lão Nhạc nói: “Vậy thì ở trên tay Kiếm Tông rồi”.
Đại tiểu thư khẽ nói: “Lời của người này không thể tin hết”.
Lão Nhạc nhíu mày: “Ý Đại tiểu thư là có thể còn ở trên người hắn?”
Đại tiểu thư gật đầu: “Người này rất thần bí, ta không nhìn thấu được hắn. Đương nhiên thứ kia cũng có thể ở trong tay Kiếm Tông. Kiếm Tông làm thế cũng có thể là muốn đánh lạc hướng chúng ta”.
Lão Nhạc trầm giọng nói: “Xử lý Diệp Huyên trước?”
Đại tiểu thư đáp: “Chúng ta đã mất đi cơ hội tốt nhất rồi”.
Nói đến đây, ả ta nhìn về phía Tam tiểu thư: “Ta đã nói với muội rất nhiều lần rồi, ra ngoài đừng có coi thường người khác. Muội cảm thấy mình ác, nhưng có người còn ác hơn muội”.
Tam tiểu thư không cảm xúc đáp: “Là ta sơ ý”.
Nói đến đây, ả nhìn về phía Đại tiểu thư: “Rõ ràng tỷ có thể giữ hắn lại, vì sao lại thả hắn đi!”
Mấy người lão Nhạc cũng nhìn về phía Đại tiểu thư!
Đại tiểu thư nhìn về phía Thần Võ Thành, nhẹ giọng nói: “Bây giờ giữ mạng hắn lại vẫn còn có tác dụng. Cho dù bảo vật kia ở trong tay hắn hay là Kiếm Tông, thì bọn họ đều phải chết”.
Lão Nhạc nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư là muốn đối phó với Kiếm Tông trước, sau đó thì lợi dụng Diệp Huyên này đúng không?”
Đại tiểu thư gật đầu: “Tiêu diệt Kiếm Tông trước!”
Tam tiểu thư chen miệng vào: “Vì sao không giết Diệp Huyên này trước?”
Đại tiểu thư nhìn Tam tiểu thư: “Giết hắn thì ai giúp chúng ta đối phó Kiếm Tông đây?”
Tam tiểu thư nhìn Đại tiểu thư: “Đại tỷ, tỷ thật nham hiểm!”
Đại tiểu thư nhìn về hướng Thần Võ Thành: “Lão Nhạc, đi truyền tin cho Kiếm Tông, bảo với bọn họ chúng ta cho bọn họ một cơ hội cuối cùng, nếu không giao bảo vật kia ra, Kiếm Tông sẽ mãi mãi biến mất trên cõi đời này”.
Nói xong, ả ta xoay người rời đi.
Lão Nhạc tiến lên một bước, bay thẳng về phía Kiếm Tông.
Lão ta vừa đến, Mục Phong Trần đã xuất hiện trước mặt.
Lão Nhạc nhìn Mục Phong Trần: “Mục Kiếm Thánh, ngươi chắc chắn không giao bảo vật kia ra ư?”
Mục Phong Trần lạnh nhạt đáp: “Xem ra các ngươi vẫn không tin bảo vật đó không ở trong tay Kiếm Tông ta!”
Lão Nhạc hỏi: “Ngươi nói nó ở trong tay Diệp Huyên, vậy ngươi có cái gì để chứng minh?”