Lão già kia đã biến mất không còn.
Bị xóa sổ hoàn toàn.
Thấy lão già biến mất rồi, Diệp Huyên mới im lặng nghĩ, thì ra hắn đã đánh giá thấp cường giả Vĩnh Hằng Bất Hủ.
Thực lực hiện nay của hắn tuy đã đủ để chém chết Vĩnh Hằng Bất Hủ Cảnh nhưng cũng có thể bị giết bởi đối phương. Ban nãy nếu hắn không kịp thời khởi động chiến giáp của Nhị Nha thì e rằng đã thần hồn câu diệt rồi.
Vĩnh Hằng Bất Hủ Cảnh.
Diệp Huyên hít sâu vào một hơi. Xem ra mình phải nhanh chóng đạt đến Nhục Thân Bất Hủ Cảnh mới được.
Hắn đã có Tinh Thần Mạch trong tay, muốn làm được chuyện ấy không phải khó.
Lúc này, Dương Niệm Tuyết đi đến nhìn hắn một lượt: “Không sao chứ?"
Diệp Huyên cười khổ: “Tỷ nói xem”.
Dương Niệm Tuyết chần chừ một hồi rồi gọi một viên đan dược màu trắng xuất hiện trong tay, không đợi Diệp Huyên kịp phản ứng đã nhét nó vào miệng hắn, khiến thân thể hắn lập tức phục hồi trong nháy mắt.
Trong nháy mắt!
Diệp Huyên ngơ ra.
Hắn vốn có Nghịch Thuận Chi Thể và huyết mạch Bất Tử mạnh mẽ kinh hồn, vì vậy tốc độ tự chữa lành của thân xác đã rất kinh khủng. Nhưng cho dù vậy hắn vẫn cần thời gian nhất định, vậy mà viên đan dược này lại có thể giúp hắn phục hồi trong nháy mắt.
Diệp Huyên kinh ngạc hỏi Dương Niệm Tuyết: “Tỷ, viên đan dược đó là gì?"
Dương Niệm Tuyết hờ hững nói: “Cha để lại cho ta. Ông ấy không cho đệ à?"
Diệp Huyên cứng đờ, cảm giác như bị đâm vào tim.
Có cho không?
Có cái bíp!
Một ngọn lửa không tên bừng lên trong lòng hắn. Cha chẳng để lại cho hắn một thứ gì cả chứ đừng nói đan dược, đã thế lại còn lấy ba tia kiếm khí đi!
Không phải người mà!
Dương Niệm Tuyết hỏi: “Sao vậy?"
Diệp Huyên thở dài, không nói lời nào.
Dương Niệm Tuyết lưỡng lự: “Có phải giận cha rồi không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải”.
Dương Niệm Tuyết bĩu môi: “Thế mà còn không giận?"
Đoạn nàng đưa một chiếc bình ngọc trắng cho hắn: “Cho đệ”.
Diệp Huyên nhìn nó: “Đây là gì?"