Cô gái nhìn ra xa rồi nói: "Về đi!"
Diệp Huyên vội vàng nói: "Được!"
Hắn nói xong bèn xoay người bước đi!
Nơi này không nên ở lâu, trở về tu luyện một thời gian rồi đến sau!
Đúng lúc này, cô gái bỗng gọi lại: "Đợi đã!"
Diệp Huyên xoay người nhìn cô gái, kiếm khí của người đàn ông áo xanh trong Tiểu Tháp khẽ ngân lên!
Cô gái nhàn nhạt nói "Giờ ngươi không đi được!"
Diệp Huyên nhíu mày: "Là bốn kẻ người không ra người ngợm không ngợm ban nãy?"
Cô gái gật đầu.
Diệp Huyên thấy vậy cau mày.
Bấy giờ, cô gái lại mở miệng: "Dù ta bảo vệ ngươi đi ra ngoài thì họ cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: "Cô nương, rốt cuộc đây là chỗ nào?"
Cô gái ngó Diệp Huyên: "Ngay cả đây là nơi nào cũng không biết mà ngươi còn đến?"
Diệp Huyên cười mỉa: "Lỡ! Lỡ ấy mà!"
Cô gái khẽ lắc đầu: "Ta không giết ngươi, ngươi tự cầu phúc đi!"
Nàng ta nói xong bèn xoay người đi về một phía.
Diệp Huyên chần chờ rồi vội vàng theo sau.
Cô gái bỗng dừng chân lại, xoay người nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
Diệp Huyên do dự rồi nói: "Ta sợ chết!"
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên không nói gì.
Diệp Huyên bị nhìn mà tê cả da đầu, chần chờ một chút rồi nói: "Chiêu cô nương..."
Cô gái lại lắc đầu: "Ngươi đó, nói chuyện chẳng có câu nào là thật! Đi theo ta!"
Nàng ta nói xong bèn đi về phía xa.
Diệp Huyên vội vã đi theo!
Một lát sau, cô gái đã dẫn Diệp Huyên đi đến trước một ngôi chùa cổ cũ nát. Ngôi chùa này ở trong núi, xung quanh cực kỳ âm u.
Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, hơi câm nín.
Nơi này y như là âm phủ vậy!
Diệp Huyên ngó cái bảng tên chùa, bên trên có khắc ba chữ to màu đen: chùa Hồng Chiêu!
Cô gái dẫn Diệp Huyên vào chùa, bên trong rất đơn giản, chỉ có một đống lửa trại, còn ngoài ra thì chẳng còn gì hết.