Một khắc sau, hai người đã biến mất khỏi đại điện, xuất hiện trước mặt La Hầu.
Ông ta nhìn họ: “Có việc?”
Si Yêu Yêu cười: “Hắn muốn xem Đạo Kinh của chúng ta”.
Thấy La Hầu lắc đầu, Diệp Huyên lập tức đưa tới một chiếc nhẫn chứa đồ.
Ông ta nhìn thoáng qua, thấy bên trong là hai linh mạch cực phẩm thì im lặng.
Có chút dao động, nhưng vẫn còn do dự.
Si Yêu Yêu bật cười: “Sao vậy? Chẳng lẽ ông sợ hắn sẽ đạt đến Thành Đạo?”
La Hầu nghe vậy mới thu nhẫn về, nói: “Chỉ được xem thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Sau đó La Hầu đưa tay, gọi một quyển trục cổ xuất hiện.
Đạo Kinh!
Diệp Huyên cầm lấy nó. Vừa mở ra, đập vào mặt hắn là hai chữ “Thành Đạo”.
Quyển thứ sáu: Thành Đạo.
Hắn lật sang trang kế, đọc dòng đầu tiên lên: “Thượng thiện nhược thủy. Nước thiện về trợ giúp vạn vật, không phải tranh giành…”
Hai người kia đều đang quan sát hắn.
Trong đó, La Hầu vô cùng hiếu kỳ vì sao Diệp Huyên lại muốn xem Đạo Kinh.
Chẳng lẽ hắn muốn Thành Đạo?
Tuyệt đối không có khả năng.
Đột phá đến Thành Đạo Cảnh chỉ bằng cách đọc Đạo Kinh thì quá bất thường.
Nhưng nếu không để Thành Đạo thì là vì lý do gì, khiến hắn chịu bỏ ra hai mạch khoáng cực phẩm?
Si Yêu Yêu cũng hiếu kỳ không kém.
Nếu đây là một người khác, hai mạch khoáng cực phẩm đổi lấy một lần xem Đạo Kinh chắc chắn là đáng giá, nhưng với Diệp Huyên thì không.
Bởi thành tựu của hắn không dính líu quá nhiều đến Đạo Kinh, hơn nữa bây giờ hắn có đọc cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng đóng Đạo Kinh lại, trả nó cho La Hầu.
Ông ta hỏi: “Thu hoạch được gì không?”
Hắn cười khổ: “Ta không hiểu gì cả nên đổi ý. Tiền bối trả mạch khoáng lại cho ta đi!”
Gương mặt La Hầu cứng lại. Mẹ, tên này có còn đang nói tiếng người không?
Si Yêu Yêu thì lắc đầu. Đúng là không biết xấu hổ gì cả.
La Hầu lấy Đạo Kinh về rồi xoay người rời đi, không còn gì để nói với kẻ vứt hết liêm sỉ này.
Diệp Huyên đành bất đắc dĩ nhìn Si Yêu Yêu: “Ta hối hận thật mà”.
Nàng ta chỉ nhìn hắn: “Chúc mừng, mặc kệ ngươi có thu hoạch được gì hay không”.