Thất thiếu gia nheo hai mắt, vội đáp: “Nhất định không phụ ủy thác”.
Gã ta biết đấy là cơ hội mà gia tộc cho mình.
Trước đây, hễ gia tộc có việc lớn gì cũng đều giao cho nhị tiểu thư đi làm, nhưng giờ nhị tiểu thư đã đi rồi, rõ ràng là gia tộc đang muốn bồi dưỡng cho gã ta.
Sướng!
Thất thiếu gia vô cùng phấn khích, gã ta biết đấy là cơ hội trời cho.
Đại thiếu gia ở bên cạnh liếc nhìn Thất thiếu gia và không nói gì.
Lúc này, Tông Thủ bỗng nói: “Giải tán”.
Ông ta nói xong thì đứng dậy rời đi.
Bên trong điện, Thất thiếu gia nhếch miệng cười. Gã ta nhìn sang đại thiếu gia, mỉm cười, nói: “Đại ca, muốn đi cùng không?”
Đại thiếu gia nhìn Thất thiếu gia: “Đừng khinh thường đối phương”.
Gã nói xong thì quay đầu bỏ đi.
Thất thiếu gia nhìn theo bóng lưng của đại thiếu gia, cười lạnh lùng: “Cái gì cũng sợ thế!”
Gã ta nói xong thì quay đầu bỏ đi.
…
Vũ trụ Chư Thần.
Trước cửa thư viện, Diệp Huyên nằm lặng lẽ, người của thư viện đều đã rời đi hết nên giờ thư viện cực kỳ yên ắng.
Diệp Huyên cầm quyển sách cổ trong tay, xem say mê.
Gió mát, đọc sách, thích thú.
Diệp Huyên rất thích cảm giác yên tĩnh bây giờ, không có đánh nhau, yên tĩnh, chỉ có sách.
Một lúc lâu sau, Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, hắn đậy quyển sách lên mặt rồi suy ngẫm.
Đọc sách mỗi ngày có thể tĩnh tâm an thần.
Và hắn cũng phát hiện ra một điều, lúc đọc sách, tâm mình tự nhiên tĩnh lặng hơn hẳn, không giống với trước đây, trước đây là do hắn cố tình muốn tĩnh tâm, còn bây giờ thì lại rất tự nhiên.
Trầm lắng, tu thân, tu tâm, tu tính!
Hắn phát hiện điều này giúp ích rất lớn cho kiếm đạo của hắn.
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên bên tai hắn, mùi thơm nhanh chóng ập đến.
Một cô gái ngồi xổm xuống bên cạnh Diệp Huyên.
Là Ngạn Bắc!
Ngạn Bắc lấy quyển sách ra khỏi mặt Diệp Huyên, rồi nhìn hắn. Diệp Huyên mở hai mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Phải nói là Ngạn Bắc rất xinh đẹp, dù trong cự ly gần, Diệp Huyên cũng không tìm thấy được bất cứ khiếm khuyết nào trên khuôn mặt nàng ta, tinh tế đến hoàn hảo.