Ngay lúc này, không gian sau lưng hắn đột nhiên khẽ chuyển động.
Diệp Huyên nhíu mày, ngón cái tay trái để trên chuôi kiếm Thanh Huyên.
Lúc này, một bóng hình mờ nhạt xuất hiện sau lưng Diệp Huyên.
Diệp Huyên nheo hai mắt!
Có nguy hiểm!
Sau đó, Diệp Huyên bỗng xoay mạnh người chém một kiếm!
Ầm!
Kiếm rơi xuống, đất trời lập tức vỡ nứt!
Thế nhưng sau đó, Diệp Huyên lập tức bị một luồng hơi thở kinh khủng đẩy lùi đến mấy nghìn trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn tay phải của mình, kiếm thì không sao nhưng tay phải hắn đã hoàn toàn nứt ra, thấy rõ cả xương trắng!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn phía xa, bóng hình mơ hồ kia dần dần hiện rõ, là một người đàn ông trung niên, mặc trường bào đen, tóc dài buông xõa.
Diệp Huyên chầm chậm nắm chặt kiếm.
Người đàn ông trung niên này, mạnh hơn Tả Tôn kia rất nhiều!
Ngay lúc ấy, một âm thanh bỗng vang lên từ chân trời: “Mộc Hư, hôm nay có ngọn gió nào mang vị tộc trưởng Linh Ma tộc ngươi đến vậy!”
Tộc trưởng Linh Ma tộc!
Diệp Huyên quay đầu nhìn, ở phía xa, có một người đàn ông áo bào trắng đứng đó.
Điện chủ Đại Hoang Điện, Thái Hoang!
Mộc Hư lạnh lùng nhìn Thái Hoang, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diệp Huyên: “Ma Thành ta đã dựng xong, hoan nghênh đến giết!”
Nói xong, gã quay người lập tức biến mất tại chỗ.
Diệp Huyên thấp giọng: “Tiểu Tháp, hắn đang khiêu khích ta sao?”
Tiểu Tháp đáp: “Đúng vậy! Tiểu chủ, làm hắn không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ngươi lên trước!”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta vẫn nên dĩ hòa vi quý thôi!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Thái Hoang kia nhìn Diệp Huyên: “Không biết Diệp tiểu hữu từ nơi nào đến đây?”
Diệp Huyên nói: “Thanh Thành!”
Thái Hoang nhíu mày: “Thanh Thành?”
Diệp Huyên cười nói: “Là một nơi nhỏ thôi!”
Thái Hoang nhìn Diệp Huyên, sau đó cười nói: “Tiểu hữu, chúng ta có chung kẻ địch, đúng chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Thái Hoang nhìn Diệp Huyên: “Liên thủ?”