Chuyện lớn nhất chính là tinh vực Vị Ương giảng hòa với Ma Kha tộc, Ma Kha tộc chính thức trở thành một thành viên của tinh vực Vị Ương.
Đối với điều này, cũng không có ai trong tinh vực Vị Ương phản đối, cũng không dám phản đối, vì họa sư và Vị Ương Thiên đều đã đồng ý.
Vì thế, bây giờ Ma Kha tộc cũng là một thành viên của tinh vực Vị Ương.
Hôm nay, họa sư và Vị Ương Thiên đi vào rừng, Diệp Huyên đang tu luyện đứng dậy, hắn đi tới trước mặt hai cô gái, họa sư quan sát Diệp Huyên một lát: “Tu luyện à?”
Diệp Huyên gật đầu, cười nói: “Hai vị tiền bối đến tìm ta là có chuyện gì sao?”
Họa sư gật đầu: “Chúng ta phải đi rồi!”
Đi?
Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: “Đi đâu?”
Họa sư cười nói: “Tạm thời chưa biết!”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên, nghiêm mặt nói: “Ngươi có bảo vật trên người, chắc chắn rất nhiều người sẽ không bỏ qua cho ngươi, vì sức hấp dẫn của nó quá lớn! Cho nên ngươi phải cẩn thận đấy”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận!”
Họa sư đột nhiên cười: “Ngươi còn đồng ý với ta một chuyện, có lẽ vẫn chưa quên đúng không?”
Diệp Huyên cười nói: “Đương nhiên! Bây giờ tiền bối muốn đi vào sao?”
Họa sư nhìn Vị Ương Thiên: “Cùng đi vào nhé?”
Vị Ương Thiên hơi do dự, sau đó gật đầu.
Cứ thế, hai cô gái tiến vào tháp Giới Ngục.
Trong tháp.
Bọn họ tò mò nhìn xung quanh.
Bảo vật!
Trước giờ bọn họ vẫn rất tò mò với bảo vật này, mà bây giờ sau khi nhìn thấy, trong lòng hai người vẫn có hơi rung động!
Cảm giác áp lực!
Hai người đứng trước tháp, cảm nhận được một sự áp lực vô hình như muốn nghẹt thở.
Một lát sau, hai người rời khỏi tháp Giới Ngục, hai người nhìn nhau, cuối cùng họa sư nhìn về phía Diệp Huyên, nặng nề nói: “Bảo vật này của ngươi không phải thứ tầm thường”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết”.
Họa sư nhẹ giọng nói: “Ngươi cố bảo trọng”.
Nói xong, nàng ta cong ngón tay, một tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của Diệp Huyên.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Đây là?”