Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu: "Đúng vậy, sau này e là sẽ liên lạc nhiều với Diệp thành chủ, đến lúc ấy có lẽ sẽ quấy rầy Thành chủ nhiều".
Diệp Huyên cười nói: "Thượng Quan cô nương khách khí rồi!"
Thượng Quan Tiên Nhi khẽ mỉm cười: "Diệp thành chủ đến gặp bệ hạ đi! Tiên Nhi lui xuống trước!"
Nói xong, nàng ấy xoay người rời đi.
Diệp Huyên tiến vào đại điện, trong đại điện chỉ có mỗi một Tiểu Thất.
Tiểu Thất quan sát Diệp Huyên một chút: "Hình như ngươi lại có hơi khác lúc trước!"
Diệp Huyên nhìn Tiểu Thất: "Có phải cô đã đạt đến cảnh giới Kiếm Thần Siêu Phàm rồi không?"
Tiểu Thất gật đầu.
Diệp Huyên cười khổ, Tiểu Thất này không phải yêu nghiệt bình thường thôi đâu!
Tiểu Thất nói: "Bọn chúng sắp đến rồi!"
Diệp Huyên đang định nói chuyện, đúng lúc này, hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía chân trời xa xôi bên ngoài đại điện.
Tiểu Thất nhẹ giọng nói: "Nhanh như vậy sao?"
Diệp Huyên nói: "Trước hết để ta đi gặp bọn chúng đã!"
Nói xong, hắn đã biến mất.
Trong điện, Tiểu Thất trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Bắt đầu rồi".
Trong bóng tối, một giọng nói vang lên: "Đã rõ!"
...
Diệp Huyên lại đi đến trong vùng tinh không kia, trước bia mộ, Diệp Huyên đứng lẳng lặng.
Mà trước mặt hắn không xa là Thiên Đạo.
Thiên Đạo nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cũng không để ý đến Thiên Đạo, hắn cứ nhìn tấm bia một kia, chẳng mấy chốc sau, trong thông đạo không gian xuất hiện sáu người, là sáu cường giả đã vượt qua Đế Cảnh!
Thấy cảnh này, Diệp Huyên không nói hai lời, lập tức lấy tháp Giới Ngục ra, một khắc sau, bia mộ kia đã bị Diệp Huyên thu vào trong tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên đắc ý cười ha hả, sau đó hắn thu tháp Giới Ngục lại, xoay người chạy mất bóng.
Cách đó không xa, Thiên Đạo trầm mặc hồi lâu rồi mới nhả ra từng chữ: "Thật âm độc..."
...
Thật âm độc!