Nam Vị Ương nhìn Diệp Huyên hỏi: “Tại sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Bởi vì chúng ta nợ nàng ta, vả lại từ đầu tới đuôi, nàng ta đều không có chủ động ra tay với chúng ta thì sao mà giết?”
Sắc mặt Nam Vị Ương càng khó coi hơn.
Diệp Huyên nhẹ nhàng nói: “Chẳng những là chúng ta và Tiên Đạo Quan, nếu ta không đoán sai thì Tiên Bảo Các cũng nằm trong kế hoạch của nàng ta... Nam Sứ giăng lưới hơi bị rộng đó!”
Nam Vị Ương trầm giọng nói: “Đúng là biết người, biết mặt mà không biết lòng!”
Diệp Huyên cười: “Giờ chúng ta khá đau đầu đây, vì nàng ta dùng dương mưu, hãy chờ mà xem! Đợi Tiên Đạo Quan đến, chắc chắn sẽ muốn giết chúng ta như mấy con chó điên cho coi. Mặt ngoài là vì báo thù cho Tiên Vân nhưng thực ra là muốn nuốt kiếm, tháp và toàn bộ Huyên giới chúng ta. Dù sao, lần này chúng ta đến đây cũng không dẫn theo nhiều người!”
Nam Vị Ương nhìn về phía Diệp Huyên hỏi: “Thiếu chủ, chúng ta phải đi theo kế hoạch của người phụ nữ kia ư?”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi đáp: “Đúng vậy!”
Đúng vậy!
Vừa nói ra câu đó thì trong lòng hắn không khỏi hơi bất lực.
Nam Sứ kia dùng dương mưu nên hoàn toàn không có cách nào hóa giải.
Diệp Huyên bỗng nhìn về phía xa, cách đó không xa đang có từng luồng khí tức mạnh mẽ đến gần!
Hiển nhiên là cao thủ Tiên Đạo Quan đã đến!
Nam Vị Ương chần chờ rồi nói: “Hy vọng mọi thứ chỉ là thiếu chủ đoán sai mà thôi!”
Diệp Huyên cười nói: “Hy vọng vậy!”
Bấy giờ, hơn mười người chợt xuất hiện trước mặt đám Diệp Huyên.
Người dẫn đầu là một ông lão cầm gậy ba-toong trong tay, mặc bộ đạo bào màu xanh, sau lưng còn có hơn mười hai người mặc áo đen. Hơn nữa, họ thế mà đều là bán bộ Thánh Tâm Cảnh!
Không có Thánh Tâm Cảnh!
Dù ở Quan vũ trụ thì Thánh Tâm Cảnh cũng cực kỳ hiếm.
Nam Vị Ương nhìn ông lão dần đầu, trầm giọng nói: “Các hạ, chuyện này...”
Ông lão cầm gậy bỗng quát: “Giết! Không chừa bất cứ một tên nào hết!”
Không chừa bất cứ một tên nào hết!