• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trăng thanh gió mát, một buổi tối yên bình trôi qua… Không xảy đến bất cứ điều gì.

Hai ngày sau, ba ngày sau, bốn năm ngày sau họ đã dần hòa nhập với cuộc sống nơi này. Thế nhưng Trương Tiểu Đào vẫn mãi chưa trở về khiến họ vô cùng lo lắng. Cô ấy là người bạn đầu tiên ở nơi này của ba người.

Quả thực thì ngoài Trái Đất ra, đây là lần đầu tiên họ đến một nơi có sự sống như thế này. Dù khi còn trẻ, Trần Dương Kiệt từng được đại diện cho Devil’s Law tham gia chuyến du hành sao Hỏa nhưng ở nơi đây vẫn chưa tìm thấy sự sống và ông chỉ có thể đi một vài vòng cách không xa hạm đội là bao nhiêu. Đây có thể tính là một thế giới quá xa lạ, nó khác với trong trí tưởng tượng của nhân loại. Đến bây giờ, ngoài Thái Dương cầu của chúng ta ra vẫn chưa tìm thấy nơi nào có sự sống. Bất Tử Tinh là gì? Bất Tử Đảo và Bất Tử Tộc lại là chuyện gì nữa?

Trước có truyền thuyết bất tự dịch huyền bí, nay có chuyện bất tử diệu kỳ, thế giới thật mới mẻ và phong phú khiến chúng ta chẳng lường trước được…

Ở Trái Đất, bây giờ đã là khoảng thời gian tháng tám và tháng chín. Là khoảng thời gian các bậc phụ huynh dẫn con đi học trở lại trường.

Mấy tháng hè nghỉ ngơi vừa qua, dù được mẹ đưa đi chơi rất nhiều nơi nhưng Thẩm Tư Duyệt vẫn chẳng thế vui lên được, dù không vui nhưng cô rất hiểu chuyện, không hề biểu lộ cảm xúc này ra ngoài.

Trong căn phòng nhỏ bé của mình, đã lớn lắm rồi nên cô phải ngủ riêng hôi. Cô được mẹ làm cho một căn phòng nhỏ trông vô cùng xinh và đẹp đẽ đẽ.

Trước kệ sách đầu giường ngoài những cuốn truyện thú vị và những cuốn sách ngôn tình hay ho mà cả hai bố con đều rất thích đọc ra. Có một số tấm ảnh gia đình được bày trí thưa thớt nhưng ấm áp đến lạ kỳ.

Đôi mắt long lanh to và tròn màu nâu đen, cô chăm chú nhìn vào tấm ảnh được đặt ngay trước mắt.

Đó là bố của cô, đã mất tích vào mấy tháng trước. Cứ nghĩ lần này bố trở lại sẽ không đi nữa, nhưng thật đáng hận làm sao. Bố của cô lại rời đi, không cùng cô đón những ngày hè thanh xuân.

“Ghét bố lắm! Bố biết không? Bố còn không trở lại thì đừng mong nhìn Duyệt nữa nhé!” Thẩm Tư Duyệt hậm hực nói một câu rồi đôi mắt ấy lại ướt những hàng lệ ấm nóng.

“Bố không chịu về, không thương Duyệt gì cả…” Cô bé Duyệt mếu máo cố kìm lại những giọt nước mắt, cố cho bản thân không khóc thành tiếng, cố cho người mẹ phòng bên không nghe thấy tiếng thân này, vậy mẹ sẽ buồn lắm.

Người không cần nghe thì nghe cả rồi, người cần nghe liệu có hay? Hạ Tử Tinh đứng bên ngoài, cũng một tâm trạng nặng nề khi nghe con gái nói như thế.

Thẩm Thiên này cũng thật là, sao lại để con trẻ phải tội vậy chứ, đi đâu không báo trước được sao? Nhiều lẫn như vậy, mỗi lần đều là những thời gian thật dài đằng đẵng.

“Bố mau về nhé! Về sớm chứ đừng muộn như những lần trước nữa bố nha.”

“Tạm biệt bố, Duyệt phải đi học rồi, mong là lần sau bố sẽ đưa con đi khai giảng nhé?” Duyệt Duyệt lau nước mắt rồi nói.

Sau đó cô hí hửng chạy ra ngoài, nghe thấy được tiếng động.

Hạ Tử Tinh lau nước mắt, giả bộ như vừa mới đi đến, tự nhiên nói:

“Sẵn sàng chưa con gái?”

“Sẵn sàng!!!” Thẩm Tư Duyệt cười vui vui vẻ vẻ hoan hô, tay đưa lên trời như mừng chiến thắng. Sau đó hai mẹ con đã đi khai giảng cùng với nhau.

Buổi khai giảng không có gì quá đặc sắc, vẫn vậy mà thôi. Mới lần đầu lên lớp 1 cô còn bỡ ngỡ chứ giờ đã là “đàn anh, đàn chị” lớp hai rồi mà còn tỏ ra ngạc nhiên háo hức thì mấy em lớp sáu nào để mình vào trong mắt.

Như bao trường, nghi thức chào cờ, nghi thức chào năm mới, diễn đàn văn nghệ, lời chúc, lời mong từ các bậc tiền bối rồi đọc diễn văn khai giảng từ thầy hiệu trưởng.

“Duyệt Duyệt, Duyệt lại đây!” Khang Nam hí hứng gọi nhỏ từ hàng bên.

“Làm sao?” Tư Duyệt đáp nhỏ lại.

“Đi theo tôi đến nơi này, nhân lúc mọi người đang dồn sự chú ý vào phía sân trường. Đi!” Khang Nam nói.

“Không được, đang chào cờ mà?” Thẩm Tư Duyệt đáp lại.

“Có sao đâu nào? Không ai để ý cả, đi một tí thôi. Cái này phải xem lén mới được nha! “ Khang Nam nói.

Vì bản tính hiếu kỳ, tò mò của trẻ con, Thẩm Tư Duyệt thế mà cũng nghe theo lời dụ dỗ từ Khang Nam, trốn tiết chào cờ khai giảng hôm ấy. (Trốn chào cờ là không tốt đâu nhé!!)

Hai đứa nhỏ chạy ra sân thể chất.

“Nơi này có gì thế?” Thẩm Tư Duyệt hỏi.

“Có! Một đàn kiến nhỏ nè.” Khang Nam nói.

“Cái gì? Chỉ vì vậy mà ông dẫn tôi ra đây sao?” Thẩm Tư Duyệt giật nảy nói.

“Ha ha ha, không phải. Điều đặc biệt ở trong khu sinh thái sau này cơ.Khu sinh thái được bảo vệ rất nghiêm ngặt, chỉ khi trường được mở ra rồi mới có cơ hội này thôi!”

“Mà bình thường trường mở ra, chúng ta phải có thẻ thông hành mới được di chuyển, không thể tự ý đi đến đây được. Nhưng lần trước tôi lẻn vào được, tìm được một nơi này hay ho lắm!” Khang Nam giải thích rồi kéo Thẩm Tư Duyệt trốn qua bảo an, chạy lẻn vào cái bụi nhỏ gần đó.

Thế nhưng mà các bảo an lại không phát hiện ra mới sợ đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK