• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kính chào Tân Thủ Lĩnh, Tân Thủ Lĩnh phu nhân.” Huấn Luyện Viên thấy họ liền chào hỏi, mấy bé nhỏ tân binh thấy thế cũng cúi người khom khom cái lưng lại chào hỏi.

Lũ trẻ thấy nhóc Hạo đi chung với 2 người, chao ôi! Nhìn đôi mắt chúng nó đi, kiểu như những chiếc người thấy phải vàng? Những cô nàng vớ phải chàng đẹp trai?

Hạ Tử Tinh thì sao? Từ lúc đến đây cũng đã có vô cùng nhiều người cứ gọi cô là Tân Thủ Lĩnh phu nhân, cô quen rồi!

Dù chưa biết cái chức danh này có địa vị thế nào, nhưng đứng bên cạnh chồng mà được gọi như vậy cũng vui tai.

Với chiếc tiếng nói được rồi của Thẩm Thiên, mọi chuyện đều xảy ra như trước khi tới đây.

Nhưng có vẻ, bọn trẻ hơi áp lực nhỉ?

Dẫu sao thì cũng áp lực thôi, chàng thanh niên ấy, thủ lĩnh tối cao, người đáng kính nhất Devil’s Law, còn là một cao thủ võ giả siêu cấp lợi hại đang nhìn bọn họ luyện võ, mắc chi không áp lực?

Tuy nhiên, hãy nhìn xem cậu nhóc Hạo kìa? Cậu ta ung dung thoải mái phô diễn chiếc võ nghệ tài năng của mình.

Quyền pháp rành mạch rõ ràng, khuôn mặt rạng ngời đầy vẻ tự tin.

Đâu giống mấy bạn nhỏ khác? Người thì tay chân luống cuống đến độ quên mất nhịp, người thì mồ hôi lã chã, người thì mắt trái mắt phái đảo qua đảo lại!

Thẩm Thiên nhìn đâu đây bóng dáng mình khi mới vào trên người cậu nhóc này, bản thân mình cố gắng lắm, cố gắng thể hiện rõ tiềm năng của bản thân để được coi trọng.

Một chiếc tay vươn ra về phía cậu nhóc ấy, đánh thẳng vào vai cậu ta nhưng chao ôi, cậu bé đó mới nhiêu đây tuổi đã đỡ được một quyền của Thẩm Thiên – người mạnh nhất Devl’s Law ư?

Không những thế, chao ôi kìa, trông chiếc phản ứng này kìa, thiên phú võ thuật của cậu ta không thể lường trước được.

Còn lợi hơn Thẩm Thiên khi mới vào Devil’s Law một phần nào…

Nhớ năm đó, tuy phản ứng của Thẩm Thiên có nhanh nhạy vượt trội, tự tin khác người, còn hơn cả phần thần thái tư thế của các sư huynh ở đây từ khi còn nhỏ nhưng lại không đỡ được một đòn của cựu thủ lĩnh.

“A… Ơ? Tân Thủ Lĩnh!..!..!?”

Cậu bé Hạo nhanh nhạy đỡ lấy một phần lực của Thẩm Thiên, nào ngờ đâu, cậu cứ nghĩ người này là một bạn nhỏ khác hồi nãy cậu ta bày trò.

Mới nãy thôi, cậu ta hẹn với bạn của mình rằng trong lúc tập đánh lén mình một cái để nhóc Hạo thể hiện trước mặt thủ lĩnh.

Cậu ta mới nãy cứ tưởng là người bạn ấy, nào ngờ lại là Thẩm Thiên, có phần hoảng hốt…

“Được, thằng nhóc này tốt! Thằng nhóc này tốt!!”

Thẩm Thiên cười sảng khoái nói.

“Tôi vô cùng mong đợi vào cuộc so tài sắp tới đây, đừng có kiến tôi thất vọng!” Thẩm Thiên một tay thu quyền, một tay đặt lên tấm vai nho nhỏ của cậu bé, khích lệ nói.

Nói rồi, Thẩm Thiên đưa Hạ Tử Tinh đi.

Các bạn nhỏ, cậu bé Hạo và người huấn luyện viên vẫn không khỏi hoàng hồn kìa…

Chiếc mặt đần thối, ngơ ngác nhìn theo ước Thấm Thiên.

Nhất thời, cậu bé Hạo hồi hồn trước, hai chân khép lại, dáng đứng nghiêm trang “Vâng ạ!” Chiếc giọng đanh đách nói.

“Hạo Hạo sướng nhá, Hạo Hạo sướng nhá”

Các đứa trẻ vồ bổ vào cậu bé ấy khen ngợi, ngưỡng mộ.

Thẩm Thiên và Hạ Tử Tinh đang đi dạo xung quanh Devil’s Law một lần.

Cũng bởi là vì họ đang đợi cơm, Thẩm Thiên nhớ nhà, Hạ Tử Tinh laaij muốn coi thử gia đình mà chồng mình nhắc tối là thế nào cũng như đi nói chuyện với nhau một hồi cho khuây khỏa chứ ngồi máy bay cũng hơi mệt nha!

“Thẩm Thiên, sao em thấy anh với cậu nhóc Hạo đó có điều gì đó kì lạ lắm!”

Hạ Tử Tinh tò mò noi.

“Kỳ lạ? Chỗ nào vậy?” Thẩm Thiên hỏi.

“Em thấy cậu ta có tư phần dung mạo giống anh đấy”

“Giống sao? cũng hơi giống thật nhỉ?” Thẩm Thiên cũng ngẫm nghĩ lại, quả thật rằng cậu nhóc Hạo đó có đôi phần giống anh khi nhỏ thật chứ!

“Anh lại đối xử đặc biệt với nhóc như thế, có lẽ nào..?” Hạ Tử Tinh ánh mắt gian xảo, liếc qua liếc lại dò hỏi Thẩm Thiên.

Thẩm Thiên cũng nhìn qua trêu đùa gặng hỏi “Lẽ nào…?”

“Khai thật mau, anh có tư tình ong bướm nào bên ngoài không vậy?” Hạ Tử Tinh nói.

“Không nha, cậu ta giống anh thì anh không biết còn vấn đề đối xử đặc biệt thì anh có lý do riêng nhé!” Thẩm Thiên thẳng thừng nói rồi đi thẳng, anh ta cố tình đi nhanh, đi lẹ đằng trước mà bỏ lại Hạ Tử Tinh đần chiếc mặt nhan sắc xinh đẹp của mình ra đứng đấy tò mò.

Tại sao Thẩm Thiên lại nói lý do đặc biệt ư?

Liệu các độc giả còn nhớ trong chương gần đây, tác giả đã từng nhắc tới vấn đề những đứa nhóc dưới 18 tuổi của Devil’s Law tổ chức đều sẽ bị gọi rằng là mã số, cho tới khi 18 tuổi mới được ban tên?

Đúng vậy, cậu bé Hạo lý ra cũng sẽ bị đánh mã số đấy, nhưng vì sao cậu ta lại được cựu thủ lĩnh gọi là Hạo nhỉ?

Do cậu ta, tư sắc hệt tựa Thẩm Thiên, nhiều điều ở Thẩm Thiên ông ta đều nhìn thấy ở trên người cậu nhóc, lại nhận ra tương lai của cậu có khả năng rằng sẽ nối bước Thẩm Thiên, từ lâu ông đã chú ý tới cậu nhóc rất nhiều.

Ông ta gọi cậu ta thẳng ra là một cái tên thay vì là một mã số đã như coi cậu ta không phải là một đứa trẻ nữa mà ông ta đánh giá cao khả năng của cậu nhóc vượt qua lứa tuổi 18 mới gọi như vậy.

Thẩm Thiên cũng hơi bất ngờ khi thấy cựu thủ lĩnh gọi cậu bé là Nhóc Hạo thay vì mã số của cậu, cũng chỉ thoáng ngạc nhiên nhưng anh cũng đã ngầm hiểu ra ông ấy đang ngấm ngầm nhắc nhở anh chú ý tới cậu bé này, thử dồn cậu nhóc vào vị trí người thừa kế cũng đã ngấm ngầm thừa nhận hộ anh rằng cậu ta chính là người thừa kế tương lai của Devil’s Law mất rồi.

Cũng bởi vì vậy mà Thẩm Thiên khá để ý tới cậu nhóc xa lạ này chứ anh ta nào dám ong bướm bên ngoài?

Trái tim của anh đã thuộc về Hạ Tử Tinh từ rất lâu về trước.

Anh 7 năm qua cũng không có động lòng với cô gái nào, bỏ nhà đi xứ cũng chỉ vì một câu nói của Hạ Tử Tuyết 7 năm trước.

(Hôm nay tác giả tranh thủ viết được 1 chương, ngày mai còn ra nữa không thì tác giả cũng không biết, mọi người thông cảm giúp tác giả chứ tác giả đang thi:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK