• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Vì tác giả đã hoàn thành việc trước dự định nên đă nhanh chóng ra chương mới cho các độc giả đọc rồi đây!)

“Vì sao? Vì sao cái gì?” Thẩm Thiên quay người lại, nhíu mày

nhìn chằm chằm chiếc giọng non nớt ấy hét lên.

“Chú….C..Chú định làm gì?” Đứa bé ấy hoảng sợ lùi lại hai ba

bước rồi ngã vào lòng mẹ.

“Cậu Thẩm, tôi biết cậu có thẻ vàng trong tay nên rất có thế

lực nhưng Phạm gia chúng tôi cũng chẳng phải dạng vừa đâu, cậu nói thế có phải hơi không nể mặt chúng tôi quá rồi không hả?”

Phạm Ngọc Hà mặt mày tối sầm lại, nói như thể muốn đe dọa Thẩm

Thiên, vừa hay Thẩm Thiên đang định rời đi, nghe vậy liền ở lại.

“Yo, vậy mấy người làm gì tôi nào? Chỉ là một nhà thập gia của

một vương quốc bé nhỏ mà lại dám lên lời đe dọa tôi?”

Nói rồi anh ấn nhẹ chân một cái, từ chiếc chân vừa dẫm ấy làm

trung tâm, lần lượt vết nứt lan rộng ra tám phía, vết nứt vừa rộng vừa sâu, cho thấy cả nền móng của căn nhà ấy.

Sau khi để lại dấu vết ấy, Thẩm Thiên liền nhẹ nhàng thong thả

mà rời đi như không.

Ở phòng y sĩ tư nhân của nhà họ Hàn, Thẩm Thiên bước vào dịu

dàng nhìn con gái “Con không sao đấy chứ?”

Thẩm Tư Duyệt nhìn thấy bố thì vui mừng khôn xiết, lắc đầu

hoay hoáy “Con không sao hết trơn á, hihi”

“Không sao thì tốt” Thẩm Thiên nhẹ nhàng xoa đầu con rồi bế lấy

con “Về luôn không?”

“Tôi định ở đây qua đêm” Bạch Tiên Sinh nói.

“Vậy tôi đưa Tư Duyệt về khách sạn trước!” Thẩm Thiên.

“Được, mau đi đi. Bạch Tiên Sinh.

“À, đây là ai?” Thẩm Thiên chỉ sang người phụ nữ vẫn đang ngồi

ở đầu giường y tế, im lặng nhìn chằm chằm anh.

“Bố, đây là cô Nhiên Nhiên, cô ấy xinh đẹp quá trời đúng không bố?” Tư Duyệt hóm hỉnh khoe khoang.

“Hàn Tư Nhiên là con gái của Hàn Chí Quân.”

“Mới nãy Tư Duyệt khóc rất nhiều nhưng được cô gái này dỗ nín

đấy!” Bạch Tiên Sinh.“Thế sao?” Sau khi nghe xong lời của Bạch Tiên Sinh, Thẩm Thiên quay sang hỏi con gái!”

“Vâng ạ!” Tư Duyệt cười, nói.

Thẩm Thiên xoa đầu con gái rồi quay sang nói lời cảm ơn “Cảm

ơn vì đã chăm sóc cho con gái tôi!” Cô gái Hàn Tư Nhiên cứ chìm đắm trong Thẩm Thiên đến ngây người, đến khi anh quay sang mới đỏ mặt, vội vàng đứng dậy nói

“À, không… Đây là bổn phận của tôi, hy vọng anh Thẩm không cảm thấy mất hứng vì buổi tiệc ngày hôm nay là được!”

“Dù sao cũng cảm ơn cô.” Thẩm Thiên nói rồi rời khỏi đi tới đặt

một chiếc khách sạn cho hai bố con qua đêm.

Hàn Tư Nhiên cũng rời khỏi ngay sau đó.

Cô ta vừa đi từ phòng tắm, trên thân chỉ cuốn nhẹ một tấm khăn

mỏng, chìm đắm trong hình bóng của người đàn ông vừa rồi lại ngắm đến chiếc body nóng bỏng được lộ ra dưới chiếc khăn “Mình… Cũng đẹp lắm!”

Đã gần một tháng kể từ ngày xảy ra tai nạn ấy, ngày hôm nay

Thẩm Thiên và gia đình nhà vợ cùng nhau về nhà mẹ đẻ của Hạ Tử Tinh và ba chị em để ăn cưới.

Vì nhà khá đông người nên họ đã chia ra làm hai xe ô tô để

đi. Một xe có nhà Thẩm Thiên và bố vợ, Hạ Tử Nguyệt. Chiếc còn lại có gia đình Dương Triết.

Khi tới thành phố Cô Tô, vừa hay xuống nhà ngoại. Ông ngoại

ra đón họ “Ái chà chà, rể quý cháu yêu của ông tới rồi đấy à?” Dáng người ông phải gầy gò, ốm yếu đến độ phải chống gậy đi lại.

“Con chào…” Hạ Triết Minh còn đang định chào bố vợ liền bị cụ

ông bơ luôn, cụ ông chỉ để ý đến mình Hạ Tử Tinh “Tử Tinh đấy à cháu? Dạo này làm ăn phát đạt chứ?”

“Dạ, cháu chào ông ạ!” Hạ Tử Tinh ngượng ngùng, bối rối nhìn

ông rồi trả lời.

“Nào, lại đây đi Vũ Dược, đây là cháu gái ông, Hạ Tử Tinh.

Con bé là chủ tịch tập đoàn Hạ Tử khá nổi tiếng đấy!” Cụ ông phớt lờ liền gọi người đàn ông tên Vũ Dược ấy tiến vào.

“Gì chứ? Chỉ là một chủ tịch của một tập đoàn thôi à….?”

Người đàn ông tên Vũ Dược ấy có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt

có vài tàn nhan ngẩng cao đầu kiêu ngạo vừa nói, vừa bước tới cho đến khi nhìn thấy dung nhan của Hạ Tử Tinh “Bố ơi bố, con thích cô gái này!”

Thẩm Thiên bế bé đằng sau nghe vậy thì nhíu máy.

Hạ Tử Tinh cũng bắt đầu khó xử, mọi người thì vô cùng bất ngờ.

“Nếu con thích thì bố sẽ cưới cô ta cho co, một chủ tịch sao,

vậy cũng được.” Người đàn ông ăn mặc sang trọng, trên tay còn ve ve chiếc ria mép.

“Tử Tinh, đây là cậu Vũ và ông Vũ, hai người họ một người là

chủ gia, một người là người thừa kế nhà họ Vũ phụ thuộc vào nhà họ Hàn ở Cô Tô này. Nếu cháu gả đến nhà họ…” Cụ ông cư nhiên giới thiệu như thể chắc chắn Hạ Tử

Tinh sẽ đồng ý vậy.

“Bố à, Tử Tinh nó…” Hạ Triết Minh đang định nói thì bị cụ ông

đưa mắt liếc cái rồi lại tươi cười giới thiệu với Hạ Tử Tinh “Bố của cậu Vũ là người bạn thân lâu năm với bố của anh rể con cho nên cũng tới đây tham dự lễ cưới,

con phải tiếp đón cậu ấy cho tốt nhé!” Cụ ông nói rồi lấy tay của Hạ Tử Tinh đặt lên tay của Vũ Dược. Người nhà Tử Tinh cái thì giật bắn mình.

“Xoẹt”

Máu từ cổ tay của Vũ Dược bắn ra, máu chảy ra tí tách, tí

tách xuống sàn cỏ. Cụ ông còn đang cười, hai người nhà họ Vũ và mấy người nhà ngoại còn đang tươi cười thì giật mình.

“Aaaaaaaa”

“Bố…. Bố ơi, con đau… Con đau quá, hu hu!” Vũ Dược bấy giờ mới

chú ý đến vết thương cái liền lăn ra đau đớn gào khóc.

“Ôi, ôi, con trai của ta, con không sao chứ?” chủ gia Vũ thì

lo lắng nhìn con trai, bây giờ mới ngước tới người đã làm cho con trai ông bị thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK