• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Thẩm Thiên đưa Tư Duyệt và Hạ Tử Tinh về phòng nghỉ ngơi, anh có đi ra ngoài, bất chợt đi nửa đường gặp Hàn Tư Nhiên đang đứng vẫy xe, thấy cô ấy mặt mày buồn rầu vẫy xe, nể tình chút quan hệ đối với nhà họ hàn cũng như lần trước cô ấy giúp con gái của anh, nên anh đứng lại hỏi thăm “Hàn Tiểu Thư ra ngoài không có tài xế đi theo?”

Thấy Thẩm Thiên dò hỏi đến mình, Hàn Tư Nhiên mừng lắm, nhưng vẫn phải kiềm chế bởi thân là phận thiếu nữ “Vâng, hôm nay tôi chỉ đi đám cưới bạn thân khá gần nhà nên cũng không đem theo tài xế, giờ lại có việc bận phải đi xa ngược chiều.”

“Cô đi đâu?” Thẩm Thiên hỏi.

“Tôi chỉ muốn tới chi nhánh store ở thị trấn “Lan Liên”.” Hàn Tư Nhiên nói.

“Tới Lan Liên? Thôi vậy, cũng tiện đường nên tôi đưa cô qua đó.” Thẩm Thiên nói. “Lên xe đi!” _ “Vậy cảm ơn anh.”

Nói rồi Hàn Tư Nhiên lên xe, thản nhiên ngồi vào vị trí lái phụ.

Trên đường đi, Hàn Tư Nhiên vô cùng vui vẻ vì nói chuyện với Thẩm Thiên vô cùng ăn ý, thấy anh ấy cười vô cùng nhiều với cô nhưng liệu cô đâu biết? Chiếu nụ cười ấy chỉ đơn giản là chiếc nụ cười xa giao, chiếc nụ cười cho có, chiếc nụ cười để giữ phép lịch sự.

Trên thực tế, lần này Thẩm Thiên cũng muốn tới thị trấn Lâm Liên là vì từng có một người đã giúp đỡ anh đang sống ở nơi trấn nhỏ ấy. Nhân lần này ghé thăm thành phố Cô Tô mà không có công chuyện, tại sao anh lại không ghé thăm?

“Tèo teo tèo teo”

Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Thiên vang lên ngay khi họ vừa bước vào trấn nhỏ Lan Liên.

“Alo”

Thẩm Thiên nghe máy.

“ y, lão Thiên, ông đến chưa thế? Lần này ông mà không đưa vợ con đến ra mắt là ông coi chừng với tôi, haha” Người đàn ông trong điện thoại ấy nói.

“Ài, đến thì đến rồi đây nhưng vợ con thì lỡ để vào tủ mất rồi, giờ muốn lấy ra cũng khó!” Thẩm Thiên cười nói.

“Được, được, lần này tạm tha nhưng lần sau phải có, tôi đang ở đường Thiên Thầu…” Người bạn ấy của Thẩm Thiên đang định nói tiếp thì một tiếng buýp còi vang lên “Đây, thấy rồi!” Thẩm Thiên nói.

“Má nhà cậu, bóp còi chi làm tôi giật mình?!” Người bạn nói.

Thẩm Thiên đơn giản ngồi cười, mở cửa bước xuống hỏi người đằng kia “Nhà cậu đâu?”

Đúng lúc này, Hàn Tư Nhiên cũng xuống theo sau xe, người bạn ấy còn đang định nói “Nhà tôi ở… Ấy, ấy, ấy sao bảo bảo không đem theo vợ?”

Nói rồi, Thẩm Thiên nhìn về phía Hàn Tư Nhiên cười, sau đó lại quay về phía người bạn nói “Cô ấy là bạn của con gái tôi, tiện đường nên đưa cô ấy tới chỗ làm việc thôi!”

“À, xin chào cô, tôi là Lãnh Tư Đồ” người bạn ấy lịch sự đưa tay ra bắt tay với Hàn Tư Nhiên.

Hàn Tư Nhiên cũng thuận tay liền bắt lại “Xin chào, tôi là Hàn Tư Nhiên”

Tuy miệng nở nụ cười là vậy nhưng trong thâm tâm cô có chút thất vọng, nếu mới nãy Thẩm Thiên có nói dỗi với người bạn rằng cô là vợ của anh ấy, chắc là cô ấy sẽ vui lắm. Nhưng mà nếu Thẩm Thiên có nói như vậy thật thì vừa ảnh huongwt tới danh dự của Hàn Tư Nhiên, lại vừa ảnh hưởng tới tâm của cô ấy, sẽ gieo rắc cho cô ấy bao nhiêu là hy vong.

Nhưng mấy ai biết, có lẽ Thẩm Thiên trả lời một cách hờ hững như vậy mới khiến cho cô kiên định phải càng ngày lấn tới, ngày ngày chinh phải chinh phục anh ta mới được. Không biết, người phụ nữ này sẽ bày ra bao nhiêu trò quỷ kế này nữa?

Trên đường trở về nhà của người bạn Hàn Tư Đồ, Hàn Tư Nhiên cũng thuận thế mà được ở bên Thẩm Thiên thêm lúc nữa.

“Đây, nhà tôi đây rồi!” Hàn Tư Đồ bước xuống nói.

“Chồng, anh về rồi hả? Bạn của anh đâu?” Từ trong căn nhà cũ kĩ, không mấy khá giả ấy bước ra một người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn, cũng vô cùng xinh đẹp chào hỏi.

“Chào chị dâu, tôi là Thẩm Thiên!” Thấy cô gái ấy, Thẩm Thiên liền bước tới chào hỏi.

“À, à, cậu đừng gọi tôi là chị dâu chứ? Tôi ngại lắm, haha”

Người này đúng thật là vợ của Hàn Tư Đồ, cô ấy năm xưa cũng chính là hoa khôi của khóa học anh. Họ vô cùng giỏi lại có vẻ ngoài xinh đẹp, người người ngưỡng mộ nhưng trớ trêu thay, cô ấy lại chỉ yêu người bạn thân của anh, cũng là một người vô cùng giang hồ, nếu năm đó Hàn Tư Đồ không rời đi, có lẽ cô ấy chẳng rơi vào bước đường thế này, ở trong căn nhà cũ kĩ thế này.

“Ái chà chà, lại là Thẩm Thiên đây rồi!” người này chính là Khang Vũ, bố của Khang Nam.

“Khang Vũ?” nhìn thấy Khang Vũ, Thẩm Thiên liền nhíu mày.

Không khí xung quanh giường như bị hút sạch, khiến cho mọi người khó chịu đến nghẹt thở. Thời gian bỗng chốc cũng như dừng lại, một màn trời tối đen, mây sấm ùm trời như nói lên nỗi giận, tiếng lòng của họ, những người phụ nữ nhìn cảnh này mà thấy sợ, Hàn Tư Nhiên đã sợ đến độ run lẩy bẩy cho tới khi Hàn Tư Đồ dẫm nhẹ một cái chân làm mặt sân nứt toát “Vào trong ăn cơm đi” cả hai người họ mới nghe theo rồi rời vào trong gia.

Tuy là vậy nhưng trên bàn ăn, chẳng ai nói lời nào, không khí vô cùng căng thẳng.

Vốn tưởng ngày hôm nay đến đây chỉ đơn giản là gặp mặt lại bạn cũ, ai ngờ lại đụng ngay oan gia ngõ hẹp. Thật hết nói nổi.

Câu chuyện này xảy ra vào khoảng khi Thẩm Thiên còn vừa mới kết hôn với Hạ Tử Tinh.

Họ là 3 người bạn thân chơi với nhau từ thuở nhỏ, năm Thẩm Thiên và Khang Nam được sinh ra, Hàn Tư Đồ sương sương 2 tuổi, vì ngày nhỏ 3 người mẹ của họ hay đi mua sắm chung nên toàn để Hàn Tư Đồ ở nhà chăm 3 em cho tới khi lớn, cho tới khi lên cấp 3.

Họ còn chơi thân cho tới khi Thẩm Thiên xảy ra sự cố, kết hôn với Hạ Tử Tinh.

Nhớ ngày ấy, vốn họ đang rất vui vẻ cho tới khi Thẩm Thiên nhận được lời mời tham gia tổ chức Devil’s Law được gửi tới anh trong âm thầm. Họ nói có thể kiếm được rất nhiều tiền nếu anh gia nhập Devil’s Law nhưng điều kiện kiên quyết là không được nói với ai.

Năm ấy chỉ vì lòng dạ non nớt lại đang cần tiền cho vợ một cuộc sống mới, anh bỏ nhà ra đi không nói mấy ai nhiều lời. Anh ở bên ngoài bôn ba cực khổ đã dần dần quen với cuộc sống và cách hoạt động ở bên ấy, anh dần trở nên hung mãnh và ác độc tà quái, không còn là chàng trai thanh thiếu niên đơn thuần ngày nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK