• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc nguy cấp nhất, Thẩm Tư Duyệt nhanh chóng hạ gục hai tên vệ sĩ bằng cách đấm mạnh vào đầu gối chân phải của hai tên vệ sĩ khiến cho họ không thể di chuyển và ngã ra đằng sau một cách đau đớn.

Đồng lúc này, cô thoắt cái nhanh tay lẹ chân lao vọt đến tên béo đang giật mình kia, một cú bật nhảy thật cao cô lao qua đầu tên béo và dùng chân phải đá thẳng một cái vào gáy hắn.

Tuy có võ nhưng cô chỉ là một đứa trẻ 6 – 7 tuổi, cú nhảy kia là vì tên béo có phần hơi lùn nên mới có thể may mắn sử dụng cú đánh đó bất chợt nhân lúc hắn đang bất ngờ, hai teenn vệ sĩ cũng là do cô ủ mưu đánh lén nhân lúc họ không đề phòng cô.

Dù là đánh vào cổ tên béo nhưng phần mỡ thịt của hắn đã chặn lại hầu hết lực va chạm chưa kể cô còn quá nhỏ nên không thể có sức tấn công quá lớn vì thế mà tên béo chỉ bị lùi lại hai ba bước. Đằng sau tên béo vẫn còn 4 – 6 tên côn đồ nữa, vì biết cô có võ thuật cao nên họ đã bắt đầu chú ý tới.

Lúc trước, họ biết cô có võ thuật nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao đấu lại được những vệ sĩ trưởng thành lực lưỡng được huấn luyện bài bản nên mới không đề phòng cô.

Nhứng người lớn nhỏ hóng hớt kia cũng mắt chữ a mồm chữ o nhìn theo dáng người cô bé đang thế đứng thủ công của một võ giả chân chính thực thụ.

Tám người vệ sĩ kia nhận thấy nguy hiểm cũng lập tức tiến lên “Haha, nhóc con, một mình mày lại có thể đấu lại những vệ sĩ được huấn luyện bài bản này của tao sao hả?”

Tên béo cười haha nói.

Thẩm Tư Duyệt mặt nặng mày nhẹ, ánh mắt đáng sợ lướt qua một hồi như thể đang suy tính điều gì, những cao thủ đó cũng nhận thấy vậy liền lập tức vào thế thủ đang tịnh ra tay thì Thẩm Tư Duyệt hét lên “Bố”, tiếng hét ấy vang vọng đến tai Thẩm Thiên, Thẩm Thiên vừa hay đỗ xe xong cũng nghe thấy liền chạy tới.

Cũng may, anh đỗ xe cách đó không xa nên dùng tốc độ của một chiến binh đánh tan cả một đất nước mà lao tới chỗ hai mẹ con, chỉ 2 phút đã ngay lập tức xuất hiện.

“Bố đây!”

Thẩm Thiên nghiêm mặt nói.

Những tên vệ sĩ kia thì ngây ngốc vì sự xuất hiện của Thẩm Thiên, thế nào mà một người vừa gọi tên đã lập tức xuất hiện như thần, như thánh thế!

Có là kẻ ngốc mới vào nghề hay mới tu hành võ đạo cũng biết Thẩm Thiên khó dây vào.

“Ôi trời, anh ta xuất hiện từ bao giờ vậy chứ?!”

“Hắn ta là quái vật à?!”

“Suỵt, nói bé thôi kẻo hắn nghe thấy bây giờ.”

Người dân xung quanh lại tiếp tục bàn tán xôi nổi.

Hạ Tử Tinh và Thẩm Tư Duyệt thấy anh liền chạy lại “Bố ơi!”

Thẩm Thiên thì thản nhiên cúi xuống bế lấy con gái còn đẩy Hạ Tử Tinh ra đằng sau để đề phòng bất trắc xảy ra.

“Bố ơi, mấy người kia bắt nạt mẹ đấy!”

Thẩm Tư Duyệt ngay lập tức chỉ tay về phía tên béo và đám vệ sĩ của hắn, mách lẻo.

“S… Sao lại thế được?!”

Hàn Phi Nhiên hét ầm lên.

“Sao trăng cái gì?”

Thẩm Thiên lạnh lùng nói.

Mọi người cũng dồn sự chú ý vào con nhóc Hàn Phi Nhiên. Mẹ cô ta thì chỉ muốn bịt miệng cô ta lại nhưng vì được chiều quá quen hư nên cô ta mặc kệ lời mẹ nói “Chẳng phải cón bé đó không có bố sao hả? Còn người phụ nữ kia chỉ là một con điếm, một con gái ngành thì chồng con gì chứ! Ông chú à, chú đừng có mà để bị mẹ con họ lừa.”

Trên mặt Thẩm Thiên lúc này hiện rõ hai chữ ‘tức giận’, con điếm gì chứ? Lừa gì chứ? Nhân phẩm vợ anh thế nào anh lại không rõ? Người mù cũng nhìn ra được Thẩm Tư Duyệt giống anh đến mức độ thế nào, hơn nữa, con bé lại có thiên phú võ thuật như thế nào anh cũng thấy rõ thông qua trận địa trước mắt này, nếu nói một đứa trẻ có thể đánh mấy tên vệ sĩ lực lưỡng thành thế này mà không phải con của một thủ lĩnh tối cao, một chí tôn quyền lực thì đúng là nghịch đảo mà.

“Ý ngươi là gì? Nói cho ngươi biết, người dám sỉ nhục vợ con của ta đều bị diệt tộc cả rồi đấy!”

Con bé đó nghe thấy liền cười lớn và chỉ tay về phía bố mình tự mãn nói “Bố tôi là người thừa kế nhánh ba nhà họ Hàn đang được tổ chức quỷ bảo kê đấy, cho dù chú có đến từ Hoàng Tộc thì cũng phải nể bổ tôi”

“Anh chắc cũng phải biết đến tổ chức quỷ chứ!”

Tên béo và con gái của hắn kẻ tung người hứng, hắn nãy giờ vẫn đang ngạc nhiên về tốc độ của Thẩm Thiên nhưng hắn bây giờ lại có suy nghĩ của một chiều hướng khác.

Hắn là người thừa kế nhánh ba nhà họ Hàn kia mà, sao mới đó lại sợ một tên dẫn thường này chứ!

“Mày nghe con gái tao nói gì chưa hả? Khôn hồn thì cút đi, không thì…”

Hắn ta ngay lập tức lấy lại tinh thần, đứng lên phủi phủi quần áo mà nói nhưng chưa nói hết liền bị Thẩm Thiên ngắt lời “Không thì sao?”

Thẩm Thiên với ánh mắt đáng sợ, nhếch mép nói.

“Tên này, ngươi bị ngu hả?”

Tên béo tức giận nói.

“Mà… Ta đang thắc mắc, Devil’s Law chống lưng cho các ngươi từ bao giờ thế?!” _ Thẩm Thiên nói.

“Từ bao giờ? Chính là từ ngày hôm qua đấy, sao hả? Tối nay chúng ta còn mở tiệc chúc mừng và còn mời được vị kia của Devil’s Law đến nữa kìa. Sau khi kết thúc hội khỏe ở đây, cha ta và ta sẽ được đi tới nhà ngài ấy đưa tấm thiệp vàng sang trọng đây!”

“Ngươi, còn lâu mới có được vinh hạnh như vậy, biết không hả?”

Tên béo kia càng nói càng chói tai, hắn tự mãn như thể cao quý lắm vậy. Hắn ta cũng chỉ là đang hoạt động ở thành phố Tân Hải này nên mới để hắn dẫn đường cho người thừa kế nhà họ Hàn mà thôi.

“Các người, ảo tưởng thật đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK